Sáng hôm sau, Hạ Thanh Trì dậy sớm, Lộ Tiểu Kỳ và bé Hạ còn đang ngủ say, Hạ Thanh Trì nhẹ chân nhẹ tay dậy chuẩn bị nấu bữa sáng cho mọi người.
Hạ Thanh Trì bận rộn trong phòng bếp một lúc thì nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng ngủ. Hạ Thanh Trì nhìn lên, thì ra Cố Đình Thuấn đã dậy.
"Dậy rồi à? Tối qua anh ngủ ngon không?" Hạ Thanh Trì chủ động hỏi.
Cố Đình Thuấn sáng sớm vừa thức dậy nhưng đã trông cực kỳ hoàn hảo. Anh ta đi tới nhà bếp: "Ngủ rất ngon, cô đang làm bữa sáng hả?"
"Ừ." Hạ Thanh Trì mỉm cười: "Sáng sớm là thời gian vàng trong ngày mà, nhất định phải ăn sáng đầy đủ."
Cố Đình Thuấn đi quanh bếp hai vòng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Anh tìm cái gì à?" Hạ Thanh Trì hỏi một câu.
“Tôi muốn tìm cốc uống nước.” Cố Đình Thuấn đang tự hỏi, sao mấy cái cốc trên bàn trà phòng khách tối qua lại mất đâu hết rồi? Lẽ nào người đàn ông kia đã lẻn vào phòng lúc nửa đêm rồi lấy trộm cốc đi?
Hạ Thanh Trì đang muốn nói cho Cố Đình Thuấn biết trên bàn cà phê trong phòng khách có mấy cái cốc, nhưng cô đột nhiên nhớ ra mấy chiếc cốc ấy đã bị Lộ Tiểu Kỳ bưng ra ngoài ban công đêm qua.
"Để tôi tìm giúp anh." Hạ Thanh Trì ngồi xổm xuống, lấy trong tủ một chiếc cốc mới ra rồi đưa cho Cố Đình Thuấn: "Cái này là cốc mới đấy, anh tráng qua cho sạch rồi hẵng dùng."
“Còn mấy cái cốc trong phòng khách hôm qua đâu rồi? Sao tôi không thấy đâu nữa?" Cố Đình Thuấn vừa rửa cốc vừa hỏi.
Hạ Thanh Trì nhớ đến dáng vẻ cẩn thận từng tí bưng mấy chiếc cốc kia vào của Lộ Tiểu Kỳ mà buồn cười, lúc đó cô còn trêu Lộ Tiểu Kỳ trông chẳng khác nào đang trộm cốc nữa.
"Đêm qua, tôi và Tiểu Kỳ ngồi nói chuyện trên ban công phòng ngủ của tôi, mấy cái cốc bị Tiểu Kỳ mang ra ngoài đó rồi." Hạ Thanh Trì giải thích.
Cố Đình Thuấn cầm ly nước uống một hớp: "Có mỗi hai người mà phải mang hết cốc đi hả?" Cố Đình Thuấn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Lộ Tiểu Kỳ, trên mặt anh ta nở nụ cười.
“Tôi cũng hỏi Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ nói là sợ đánh thức bé Hạ.” Hạ Thanh Trì nghĩ cũng thấy buồn cười, vừa cười vừa nói.
Cố Đình Thuấn không trả lời, yên lặng nghĩ đến bộ dạng của Lộ Tiểu Kỳ, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
"Sao rồi? Quyết định cùng đối mặt với Tiểu Kỳ rồi hả?" Nhìn vẻ mặt của Cố Đình Thuấn, Hạ Thanh Trì cảm thấy mình cũng hạnh phúc theo hai người họ, chợt thấy buổi sáng hôm nay thật vui.
Cố Đình Thuấn kiên định gật đầu: "Ừ, tôi phải nỗ lực làm việc vì Tiểu Kỳ, tôi muốn đem đến cho Tiểu Kỳ một cuộc sống tốt đẹp nhất."
Hạ Thanh Trì thật sự vui mừng thay Lộ Tiểu Kỳ: "Ừ, hai người luôn tốt hơn một mình mà. Hai người cùng cố gắng, dù có thế nào cũng sẽ luôn có người ở bên."
Cố Đình Thuấn “ừ” một tiếng: "Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Tiểu Kỳ."
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, những lời của Cố Đình Thuấn lúc này đều hoàn toàn xuất phát từ trái tim, là lời nói chân thành.
"Hai người đang nói gì tôi thế?" Lộ Tiểu Kỳ vừa ngủ dậy, hẵng còn mơ màng thì đã nghe thấy tên mình.
"Không có gì, mau đi đánh răng rửa mặt đi, Janey đã làm xong bữa sáng đợi chúng ta ăn rồi đấy." Cố Đình Thuấn đẩy Lộ Tiểu Kỳ vào phòng tắm.
Hạ Thanh Trì nấu đồ ăn sáng xong xuôi, cũng đến lúc đánh thức bé Hạ dậy rồi.
Bốn người vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong bèn ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn sáng, nhưng bé Hạ chỉ lo chơi với Cố Đình Thuấn, không chú tâm ăn gì cả.
"Bé Hạ, mau ăn cơm đi, rồi mẹ đưa con đến nhà trẻ." Hạ Thanh Trì nhắc nhở.
"Lát nữa Tiểu Kỳ và tôi sẽ chở hai người đến đó. Tôi sợ trên đường đi không an toàn." Cố Đình Thuấn cẩn thận nhắc nhở.
"Giữa ban ngày ban mặt thế này, chắc không có chuyện gì đâu." Lộ Tiểu Kỳ nói chẳng để tâm.
"Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, anh nghĩ tốt hơn hết nên chú ý an toàn một chút, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ không chịu đựng nổi đâu." Câu này của Cố Đình Thuấn là nói với Hạ Thanh Trì, anh ta muốn Hạ Thanh Trì nhớ lại nỗi sợ hãi tột cùng đêm qua.
Quả nhiên, động tác gắp thức ăn của Hạ Thanh Trì khẽ dừng lại: "Nếu không thì đừng để bé Hạ đến nhà trẻ hôm nay nữa, xin nghỉ phép đi, tôi thật sự không yên tâm được."
Lộ Tiểu Kỳ vốn muốn nói không cần làm đến mức đấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Thanh Trì, Lộ Tiểu Kỳ cuối cùng vẫn không nói ra.
Lộ Tiểu Kỳ biết bé Hạ có ý nghĩa như thế nào với Hạ Thanh Trì. Cũng giống như Cố Đình Thuấn đã nói vậy, nếu bé Hạ gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, Hạ Thanh Trì sẽ không chịu đựng nổi.
"Được, vậy tớ sẽ ở nhà với bé Hạ. Cậu yên tâm, bọn tớ nhất định không ra khỏi cửa nửa bước." Lộ Tiểu Kỳ vỗ ngực cam đoan.
"Mẹ, hôm nay con phải đến nhà trẻ, nếu không anh Cố Thần sẽ lo lắng." Bé Hạ nghe nói mình không được đến nhà trẻ, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại.
“Bé cưng, hôm nay con ở nhà chơi với cha nuôi mẹ nuôi nhé, được không? Ngày nào con cũng chơi với các bạn trong lớp rồi, hôm nay con dành ra một ngày chơi với chúng ta đi, chúng ta cũng rất thích bé Hạ mà, lẽ nào bé Hạ không thích chúng ta sao?"
Lộ Tiểu Kỳ đáng thương nói.
Bé Hạ chạy lại sáp đến bên cạnh Lộ Tiểu Kỳ, nói: "Mẹ nuôi Tiểu Kỳ, mẹ đừng buồn, bé Hạ thích mẹ nuôi Tiểu Kỳ, cả cha nuôi nữa. Thế hôm nay bé không đi nhà trẻ nữa, bé ở nhà với mẹ nuôi và cha nuôi nè."
Thuyết phục được bé Hạ rồi, Cố Đình Thuấn nói tiếp: "Chờ một lát, tôi đưa cô đến công ty, sau đó tôi sẽ về với Tiểu Kỳ và bé Hạ, khi nào gần đến giờ tan làm thì tôi lại đến đón cô."
Hạ Thanh Trì suy nghĩ một chút: "Thôi không cần đâu, hôm nay Đình Thuấn anh còn phải đi điều tra thân phận của người đàn ông kia nữa mà. Nếu chúng ta đột nhiên tỏ ra cảnh giác, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ, đến lúc đó lại càng khó tra ra hơn."
Lời của Hạ Thanh Trì có lý, Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn không cố ép nữa.
"Như vậy cũng có lý. Vậy lúc cậu xin nghỉ cho bé Hạ thì cứ nói bé Hạ bị sốt, đừng nói quá nhiều với giáo viên, nhỡ đâu lại đánh rắn động cỏ." Cố Đình Thuấn thuận theo lời cô mà nhắc nhở.
Hạ Thanh Trì đáp “ừ”, ăn sáng xong liền đi làm.
Dù Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn không thể đưa Hạ Thanh Trì đến công ty vì sợ bứt dây động rừng, nhưng để an toàn thì Lộ Tiểu Kỳ vẫn chia sẻ vị trí với Hạ Thanh Trì bằng WeChat.
Hạ Thanh Trì đi ra khỏi cửa, làm như vô tình quan sát xung quanh nhưng không tìm thấy người đàn ông tối hôm qua, đến đây cô đã yên tâm hơn một chút.
Hạ Thanh Trì không dám bắt taxi như mọi khi, cô chọn đi xe buýt. Trong lúc chờ xe, Hạ Thanh Trì gọi điện cho cô giáo của bé Hạ, xin cho bé Hạ nghỉ một ngày vì bị ốm.
Mặc dù xe buýt hơi đông, cũng không thoải mái bằng đi taxi, nhưng so với an toàn mạng sống thì chẳng đáng là gì. Dọc đường Hạ Thanh Trì rất cảnh giác, ngay cả khi đã ở trên xe buýt cũng không thả lỏng một chút nào.
Cũng may là suốt một đường không có chuyện gì xảy ra, Hạ Thanh Trì đã đến công ty an toàn.
Vào tòa nhà công ty, chấm công xong, Hạ Thanh Trì gửi một tin nhắn WeChat cho Lộ Tiểu Kỳ, sau đó tắt chia sẻ vị trí trên WeChat.