Châu Vy An vừa thấy Sở Mỹ Anh chỉ về phía Diệp Tịnh Nhi thì có chút lo lắng, cô lúng túng nói: “Thưa quý khách, chị Diệp không nhận thêm khách nữa ạ, mong quý khách thông cảm, chỗ chúng tôi vẫn còn có chuyên gia trang điểm khác.”
Sở Mỹ Vân khinh khỉnh nhìn Châu Vy An ngạo mạn nói: “Không được, tôi muốn đích thân cô ta!”
“Chuyện này…” Châu Vy An vô cùng lúng túng.
Diệp Tịnh Nhi sớm đã dặn cô chỉ trang điểm cho Linh Nghiên Hương xong sẽ nghỉ, huống chỉ vị khách lạ này còn không hẹn trước, Linh Nghiên Hương cũng chỉ vừa mới đắp mặt nạ xong.
“Quý khách, vậy phiên cô chờ một chút tôi vào trao đổi lại với chị Diệp.”
Sở Mỹ Vân không thèm đáp lời.
Cô ta chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế chờ, đưa tay lấy một cuốn tạp chí để xem các phong cách trang điểm mới nhất.
Châu Vy An bước vào trong khu vực VIP, rụt rè tiến lại phía Linh Nghiên Hương và Diệp Tịnh Nhi.
“Chị Diệp!”
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Tịnh Nhi nhìn qua gương đã thấy sự bối rối của Châu Vy An.
“Có chuyện gì thế em?”
“Chị Diệp, vị khách mới đến kia nhất định muốn chị make up cho” Châu Vy An lí nhí nói.
“Em có nói chị đang bận không? Và nói chỗ chúng ta có rất nhiều chuyên gia trang điểm tốt khác?”
Diệp Tịnh Nhi vừa massage da mặt cho Linh Nghiên Hương vừa nói.
“Em đã nói nhưng vị khách kia nhất định phải là chị.”
Diệp Tịnh Nhi hơi cau mày lại.
Salon này của cô là mới mở ra, chỉ có khách hàng quen từ trước như Linh Nghiên Hương, là người trước đây thường thuê cô đi trang điểm cá nhân thì danh tiếng của cô chưa đến mức để cho một vị khách lạ bước vào nhất định để cô trang điểm được.
“Hừm.Người này lạ lắm, chị không có biết.Em thử ra trao đổi lại xem thế nào?”
Diệp Tịnh Nhi quay người nói với Châu Vy An.
Đối phương thở dài một cái rồi gật đầu quay trở ra.
Châu Vy An chưa đi được bao lâu thì đã có tiếng ồn ào truyên tới: “Salon cô làm ăn kiểu gì thế hả? Mau gọi cô gái kia ra đây! Nếu hôm nay cô ta không trang điểm cho tôi tôi sẽ đánh giá thấp salon này, mọi người sẽ không tới đây trang điểm nữa.”
Châu Vy An không ngờ được thái độ của cô gái này lại gay gắt như vậy, cứ như là cố tình tới để gây sự Vậy.
“Diệp Tịnh Nhi, cô ra ngoài xem thế nào đi, đằng nào tôi cũng cân thời gian chờ serum thẩm thấu hết.”
“Vậy, cô chờ chút nhé”
Diệp Tịnh Nhi nói xong thì quay người đi ra khu vực nơi Sở Mỹ Vân đang làm loạn.
“Quý khách! Xin hãy bình tĩnh!”
Vừa thấy Diệp Tịnh Nhi bước ra, Sở Mỹ Vân cau mày lại, quét dọc ánh mắt lên toàn thân đối phương.
Diệp Tịnh Nhi không phải là người vừa nhìn đã thấy được vẻ đẹp.
Nhưng toàn thân Diệp Tịnh Nhi lại bừng lên sức sống, trông đúng là tươi mới, nhìn vào có cảm giác mọi mệt mỏi tan hết vậy.
Sở Mỹ Vân hơi cong môi.
“Cô là Diệp Tỉnh Nhi?”
Diệp Tịnh Nhi tinh tế nhìn đối phương một lần nữa, thận trọng để xem đối phương có phải người mình quen biết từ trước hay không nhưng nhìn mãi vẫn không có thấy quen gì cả.
“Cô biết tôi sao?”
Diệp Tịnh Nhi hoài nghì hỏi.
Sở Mỹ Vân sắc mặt hơi đổi một chút vì chột dạ, cô ta đến đây đường đột như vậy lại chỉ đích danh Diệp Tịnh Nhi liệu có lộ liễu quá hay không?
“Không quen.Chỉ là tôi muốn cô trang điểm cho tôi thôi!” Sở Mỹ Vân cân nhắc nói.
Thông thường khách hàng đến chỉ định đích danh chuyên gia trang điểm thường là một loại vinh dự, nhưng không hiểu sao Diệp Tịnh Nhi mơ hồ thấy người đối diện mình lại không có chút thiện cảm nào.
“Hiện tại tôi đang có khách.Nếu như cô muốn tôi đích thân trang điểm e rằng sẽ phải chờ lâu đấy ạ!”
Diệp Tịnh Nhi cũng cân nhắc mà nói.
Sở Mỹ Vân cau mày lại.