“Được rồi! Mẹ con vừa nghỉ một lát, lại là giờ bác sĩ tiêm thuốc, con ở ngoài này thôi không được vào đâu!”
Lưu Thịnh Hào thở dài cất tiếng nói.
Lưu Bối Na bối rối ngồi xuống cạnh ba mình.
Cô ta dè dặt hỏi: “Vậy chuyện thay thận tới đâu rồi ba?”
Nói đến đây Lưu Thịnh Hào càng thêm sầu khổ.
Thận tương thích quả thật không dễ dàng tìm được.
Ông ta dù không nói ra nhưng vốn đã có hy vọng Hạ Cẩn Mai sẽ là người phù hợp, ai ngờ được đứa cháu gái duy nhất ấy thận lại không hiến được.
“Chưa tới đâu cả, nếu để thêm một thời gian nữa, sợ rằng…
Lưu Thịnh Hào lấp lửng nói, dù lời không nói trọn vẹn nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.
Lưu Bối Na thở dài: “Hừm…Ai mà biết được cái con Hạ Cẩn Mai đó có mua chuộc người hay không chứ.Cái kiểu sẵn sàng làm không cần suy nghĩ của nó thật khiến cho con nghi ngờ đấy!”
Lưu Thịnh Hào lúc trước vốn chẳng mảy may nghi ngờ gì nhưng nghe mấy lời này của Lưu Bối Na lại có chút chột dạ.
“Con biết ngay mà, lúc chúng ta cần nó báo đáp thì nó lặn mất tăm.Hôm đấy ra vẻ một chút rồi mất mặt luôn, hôm nay cũng không thấy vào viện phải không ba?”
Lưu Bối Na tiếp tục cất tiếng nói.
Nghĩ đến tình cảnh quê độ trước Kazuma Vương hôm đó mà Lưu Bối Na càng thêm hận, lại còn cả Lương Thanh Sơn nữa chứ.
Rốt cuộc kim chủ đứng sau lưng Hạ Cẩn Mai là ai cơ chứ? Nghĩ đến đây Lưu Bối Na lại càng tò mò.
Vừa lúc này, từ phía hành lang khoa di truyền Lưu Bối Na thấy bóng dáng Thịnh Đăng Tuấn đang đi tới.
Cô ta chợt nhớ ra hôm trước có thấy Thịnh Đăng Tuấn hỏi thăm Hạ Cẩn Mai, lòng lại có ý nghi ngờ bèn tiến lại: “Chào bác sĩ”
Thịnh Đăng Tuấn quay người nhìn Lưu Bối Na, dường như cũng mơ hồ nhận ra vì hôi nhỏ quan hệ của Lưu Bối Na và Hạ Cẩn Mai là rất tốt, Thịnh Đăng Tuấn thì thường chơi với Diệp Tịnh Nhi, quanh đi quẩn lại chắc cũng đã đôi lần gặp nhau chỉ là chính thức nói chuyện thì chưa.
“Cô là…?”
Thịnh Đăng Tuấn nghi ngờ hỏi.
Từ hàng ghế chờ, Lưu Bối Na đứng lên đưa tay ra bắt tay xã giao rồi nói: “Tôi là Lưu Bối Na, chị họ của Hạ Cẩn Mai”
Vừa nghe thấy tên Hạ Cẩn Mai, Thịnh Đăng Tuấn liên nhận ra, hai mắt ánh lên niềm vui và bất ngờ: “ỒI Thật tình cờ quá! Trước đây từng nghe Hạ Cẩn Mai nói về cô”
Lưu Bối Na mơ hồ không biết rốt cuộc Hạ Cẩn Mai đã nói về cô ta những gì, cô ta nhanh chóng phớt lờ chuyện đó mà vào thẳng vấn đề chính.
“Bác sĩ, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tại sao người trong cùng một gia đình lại không thể hiến thận cho nhau được?”
Thịnh Đăng Tuấn thoáng ngạc nhiên kèm nghỉ ngờ nhìn Lưu Bối Na, anh ta cân nhắc rồi nói: “Thật ra có rất nhiều lý do.Có thể là nhóm máu không phù hợp hoặc người cho thận có vấn đề về sức khỏe nên không thể đủ điều kiện cho thận.Ngoài ra, sau khi ghép tạng nói chung và ghép thận nói riêng, cơ thể sẽ có phản ứng thải bỏ mô ghép.Do đó, người bệnh sau khi được ghép tạng thường phải dùng thuốc chống thải ghép, nếu đáp ứng tốt cơ thể sẽ chấp nhận tạng mới, nếu không thì loại thải rất nguy hiểm.”
Lưu Bối Na nghe xong thì cau mày nhìn.
Cô ta nhớ không nhầm thì nhóm máu của Lưu Bối Na và mẹ mình là giống nhau.
Vậy nguyên nhân không phù hợp là do đâu cơ chứ? “Cô Lưu! Cô Lưu!”
Thịnh Đăng Tuấn thấy Lưu Bối Na không nói gì thì gọi liên hai tiếng.
“À…Tôi cảm ơn bác sĩ”
Lưu Bối Na mơ hồ nói.
Nói xong thì cô ta ngồi xuống không hỏi thêm gì nữa.
Thịnh Đăng Tuấn thấy người nói chuyện có chút kỳ lạ thì thôi cũng không hỏi thêm.
Anh ta chào khẽ rồi bước nhanh về khoa của mình.
“Hừm.Không lẽ Hạ Cẩn Mai có bệnh gì đó? Không được, phải lấy bằng được chỉ tiết xét nghiệm của Hạ Cẩn Mai mới được.Mình không tin thận cô ta không tương thích.”
Lưu Bối Na tự nói với chính mình.
“Chào cô!”
Từ phía sau lại một tiếng nói con gái mềm mại truyền tới.
Lưu Bối Na ngẩng đầu nhìn lên có thể nhận ra đó là một nữ bác sĩ rất xinh đẹp.