Nhưng trái với dự đoán của Vương Tuấn Dương, Hạ Cẩn Mai không hê đón lấy, cô còn mạnh miệng: “Anh bế thêm một chút đi.
Có người làm cha nào như anh không?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên bị chất vấn thì nhăn mặt lại.
Từ trên khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hạ Cẩn Mai có lẽ là người đầu tiên dám đứng trước mặt anh mà hỏi anh việc anh làm cha thế nào.
Nhưng đột nhiên anh lại không hề phản bác lại cô, và cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Bàn tay Vương Tuấn Dương bế tiểu bảo bối đưa ra rồi lại thu lại.
Hạ Cẩn Mai lúc bấy giờ mới chột dạ, không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà chất vấn đối phương như vậy.
Hạ Cẩn Mai vội vã bỏ ra ngoài giấu đi sợ sự hãi lúc này.
Nhưng cô vừa quay người đi thì một tiếng nói cất lên.
“Lá gan càng ngày càng lớn rồi!”
Hạ Cẩn Mai giật thót mình, cô quay đầu bỏ chạy thẳng ra ngoài vờ như không nghe thấy bất cứ chuyện gì cả.
Vương Tuấn Dương nhìn theo cái bóng bối rối đó thì cong môi cười.
Tâm trạng tốt hơn không ít.
Lúc này tiếng tiểu bảo bối ọ ẹ trong lòng, Vương Tuấn Dương vội vàng vỗ về: “Này! Đừng khóc, nếu khóc ba sẽ cho con tự nằm một chỗ mà kiểm điểm lại bản thân!”
Tiếu bảo bối đương nhiên không hiểu lời ba mình nói là gì, nhưng thấy bản mặt cau có của Vương Tuấn Dương thì mắt xoe tròn hiếu kỳ không buồn ọ ẹ nữa.
Vương Tuấn Dương cho rằng pha dằn mặt của mình có tác dụng bèn tự đắc nói: “Con cũng biết sợ đó! Ngoan rồi lớn lên ba dạy bản súng!”
Lúc này Hạ Cẩn Mai mặc dù đã ra khỏi phòng nhưng chưa có rời đi, nghe thấy tiếng Vương Tuấn Dương nói nựng con thì cay đắng mím chặt lấy môi.
“Hừm! Anh ta điên rồi!”
Nói xong định trở vào để mang tiểu bảo bối đi.
Nhưng rồi nghĩ lại cô quyết định không phiên Vương Tuấn Dương nữa.
Dẫu sao đây cũng là lần hiếm hoi đối phương chịu thỏa hiệp bể bồng con trai mình.
Hạ Cẩn Mai vừa rời đi khỏi căn phòng thì Lục Vĩnh Thành và Tiểu Trương lần lượt đi tới.
Khi cả hai tới cửa thư phòng vẫn đang hé mở lập tức đều đứng chết trân bên ngoài hành lang, không hẹn mà gặp hoàn toàn mắt chữ 0, mồm chữ A, thật sự không tin vào những gì mình vừa thấy.
Tiếu Trương hết xoay nhìn Lục Vĩnh Thành rồi lại quay nhìn về phía thư phòng, cuối cùng vẫn có phần không tin tưởng được đưa tay véo một cái vào chính mình để xác định xem mình tỉnh hay mơ.
Sau khi xác định xong chính xác là mình không hề mơ, anh mới quay sang Lục Vĩnh Thành lần nữa, cất tiếng nói vừa đủ cho hai người cùng nghe: “Chú Lục, là thật, không phải là mơi”
Lục Vĩnh Thành cũng gật đầu một cái, cả người hết sức bàng hoàng, khung cảnh trước mắt bình thường với người khác nhưng đối với Vương Tuấn Dương mà nói thì chính là mặt trời mọc đằng tây, sáng lặn tối mọc.
Ngây ngốc một hồi, cuối cùng Lục Vĩnh Thành như tỉnh ra, ông kéo Tiểu Trương nhanh chóng rời khỏi đó, miệng nói khẽ: “Đừng làm phiền hai cha con họ”
Lúc bấy giờ khóe môi ông mới hơi cong lên nở một nụ cười ôn hòa, tự nói với chính mình: “Hạ Cẩn Mai này quả thật không phải người thường!”
Trong bệnh viện, Lưu Bối Na mang đồ ăn đến cho mẹ cô ta đã tỉnh lại.
Nhưng thời gian vàng để ghép thận không còn mấy ngày.
Thật lòng cô ta cũng rất lo lắng.
Vừa tới hành lang bệnh viện, cô ta thấy ba mình gục mặt ở bên ghế nghỉ chờ, cô ta hít một hơi dài rồi tiến lại: “Ba! Ba về nghỉ một chút đi rồi con trông mẹ thay bat”
Vừa thấy con gái, Lưu Thịnh Hào không nhịn được liếc nhìn phía sau con gái mình mà hỏi: “Chồng con vẫn đi công tác chưa về sao?”
Vừa nghe thấy ba mình nhắc đến An Lâm Khánh một thoáng bối rối hiện lên trong mắt của cô ta nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường: “Dạ vâng! Lâm Khánh anh ấy bận dự án ở ngoài đảo Thiên Hà, tạm thời không về được Giang Thành.Anh ấy có nhắn về nói ba cố giữ gìn sức khỏe!”
Lưu Thịnh Hào không nhịn được thở dài một cái.
Không rõ trong tâm tư ông ta có biết con gái mình nói dối hay không nhưng rõ ràng ông ta cũng không hề cảm thấy được an ủi hay dễ chịu hơn khi nghe mấy lời này.
Thời đại này công nghệ thông tin phát triển, giả sử như có công tác bận thật không về thăm được thì cũng có thể trực tiếp gọi cho ba vợ một cuộc điện thoại hỏi han tình hình.
Mà nếu như An Lâm Khánh đã chẳng quan tâm gì như vậy thì ít nhất ông bà thông gia đều đang ở Giang Thành có thể đến mà thăm nom một chút.
Nhưng không.
Con rể không thấy mặt.
Thông gia cũng chẳng thấy tăm hơi.
Cuộc hôn nhân này rốt cuộc địa vị của Lưu Bối Na ở đâu? Lưu Thịnh Hào thật sự đau lòng, lại nhớ đến Hạ Cẩn Mai ở viện đêm đó còn có người tự xưng em chồng đến thăm, cũng ở liền một đêm trong viện, sáng ra còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn, nghĩ đến càng thêm tủi.