Nhưng Vương Tuấn Dương ngôi một bên nói: “Kệ nó đi! Mau lên đây!”
Vương Tuấn Dương vừa nói, vừa vỗ vô tay vào cái ghế bên cạnh mình.
Hạ Cẩn Mai không dám chống đối liền bước vào ngồi xuống đó.
“Giày?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cau mày khi nhìn thấy đôi giày trên chân Hạ Cẩn Mai, thực sự nó không phải không hợp với bộ đồ mà nó đã cũ, lại không phải của thương hiệu có tiếng gì.
Vương Tuấn Dương thở dài một cái, liếc nhìn Vương Tuấn Kiệt.
“Giày đâu?”
“Dạ?”
Vương Tuấn Kiệt giật bản mình hỏi lại.
Nhưng Vương Tuấn Dương không nói gì chỉ nhìn Vương Tuấn Kiệt.
Bị đối phương nhìn gắt gao như vậy Vương Tuấn Kiệt cuối cùng cũng buông xuống.
“Thôi được! Anh thôi cái trò trấn lột đi được rồi đấy!”
Hạ Cẩn Mai không hiểu được cuộc nói chuyện của Vương Tuấn Dương và Vương Tuấn Kiệt cho đến khi cái va li của Vương Tuấn Kiệt vừa bị ném trên xe của Vương Tuấn Dương mở ra, trong đó toàn giày là giày.
“Đôi màu be, năm phân cao cổ ấy!”
Vương Tuấn Dương nói rồi tóm lấy đôi giày trên tay Vương Tuấn Kiệt: “Anh xem, anh đã bắt em ôm hành lý không được ở cùng anh lại còn trấn cả đôi giày em thích nhất nữa”
“Giày này cậu cũng chỉ sưu tập, có đi vừa đâu mà giữ?”
Vương Tuấn Dương hừ một tiếng nói.
“Tôi…đi giày cũ cũng được!”
Hạ Cẩn Mai thấy không khí căng thẳng thì rụt rè nói.
“Không được!”
Vương Tuấn Dương và Vương Tuấn Kiệt đồng thanh nói.
Ăn khớp đến khó tin.
“Em nói này chị dâu, đôi giày của chị đúng là rất hợp với bộ đồ nhưng nó cũ rồi.
Chị có biết chồng chị giàu thế nào không? Sao chị phải tiết kiệm cho anh ấy chứ?”
Hạ Cẩn Mai mở miệng ra mà không biết phải nói gì.
Cô định xua tay nói thì Vương Tuấn Dương ra lệnh: “Mau đi vào đi.
Tuấn Kiệt, quay đi chỗ khác”
Hạ Cẩn Mai giật bản mình vội vàng làm theo.
Cô cũng không sao khỏi ngạc nhiên vì anh thậm chí không cho Vương Tuấn Kiệt có thể nhìn thấy chân cô.
Đó là ý gì? Nhưng nếu so với cái tính thất thường của anh thì cái sở thích sưu tập giày của Vương Tuấn Kiệt còn kỳ dị hơn.
Thậm chí giày nữ hay giày không đúng size của mình cũng ôm về.
Nhà họ Vương toàn người quái dị.
Xe dừng ở bệnh viện tuyến đầu thành phố.
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng xuống xe.
Vương Tuấn Dương cất tiếng: “Chú Lục, chú và Tuấn Kiệt đi cùng cô ấy.
Xong việc thì mang người về!”
Vương Tuấn Kiệt vừa nghe lòng đã kinh động.
Anh ta nhìn anh mình rồi nhìn sang Hạ Cẩn Mai.
Không lẽ anh họ đang giam giữ người trái phép? Hay là bản tính chiếm hữu cao muốn kiểm soát tất thảy? Hạ Cẩn Mai không dám phản đối.
Bởi vì cô biết Vương Tuấn Dương đề phòng quan hệ của cô và tên tội phạm điên có khuôn mặt thư sinh đó.
Dính đến tên tội phạm đó thì thật lòng Hạ Cẩn Mai cũng mong là có người đi cùng mình, như vậy mới không lo tên kia đột ngột xuất hiện.
“Chị dâu! Chị sống với anh họ em lâu chưa?”
Vương Tuấn Kiệt đột nhiên cất tiếng hỏi.
Hạ Cẩn Mai còn lúng túng chưa kịp nói thì chú Lục đã thay cô cất lời: “Được hơn một năm rồi”
Vương Tuấn Kiệt hơi nheo mắt lại.