“Có chuyện gì sao?”
Vương Tuấn Dương thấy cô bước đi đến thì mở lời hỏi trước.
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng trả lời: “Bác trai tôi vừa gọi, bác gái bị bệnh phải nhập viện, tôi muốn xin anh đi vào đó xem bác gái thế nào”
Vương Tuấn Dương đưa mắt nhìn Hạ Cẩn Mai như muốn xác minh lời cô nói.
Liền ngay sau đó anh cất tiếng: “Đi thay đồ trước đi.Xe đợi em bên ngoài.Tôi không tin tưởng em lắm”
Hạ Cẩn Mai mím chặt môi không có nói gì.
Đúng lúc ấy thì thư phòng có tiếng gõ cửa.
“Anh họ, anh họ, anh có đó không?”
Vương Tuấn Dương lập tức nhíu mày.
Anh còn chưa kịp định thần thì cánh cửa đã mở ra, một thanh niên bước vào, trông bộ dáng có chút phóng khoáng, còn rất trẻ, Hạ Cẩn Mai cảm thấy có chút quen mắt.
Lục Vĩnh Thành cũng theo đó bước vào: “Cậu Tuấn Kiệt! Đêm thế này…”
Lục Vĩnh Thành còn chưa nói hết câu thì người thanh niên có tên Tuấn Kiệt đó đã hét tướng lên: “Ủa ai đây? Trong phòng anh họ lại có phụ nữ sao?”
Vương Tuấn Dương cau mày lại liếc nhìn Tuấn Kiệt: “Nhỏ tiếng thôi, cháu cậu đang ngủ đấy!”
“Hả? Hai người có cả con luôn rồi? Cưới từ bao giờ, sao em không biết cái gì hết vậy?”
Vương Tuấn Kiệt nhảy dựng lên, hết nhìn Vương Tuấn Dương rồi nhìn Hạ Cẩn Mai.
“Hừm! Không có đám cưới.Cậu im miệng được chưa? Về khi nào?”
Vương Tuấn Kiệt có chút thất vọng, mắt hấp háy như vẫn không muốn buông tha câu chuyện, chỉ là anh ta nghe ngữ khí của Vương Tuấn Dương thì không dám nói lung tung nữa, mặt ủ ê: “Em trốn về đó.
Anh nhất định không được nói cho mẹ em biết đâu đấy”
Vương Tuấn Kiệt là em họ của Vương Tuấn Dương.
Mẹ anh ta là con gái cành họ Vương chỉ thứ năm.
Nhưng vì cành chính nhà Tuấn Dương ít người, chỉ có mình ba anh nên ông nội đón mẹ Tuấn Kiệt vê coi như con gái trong nhà, địa vị cũng rất cao.
Tuổi trẻ Vương Thư Lê nghệ sĩ phóng khoáng nên tự mình sinh con, từ bỏ nghệ thuật rôi sang nước ngoài sinh con.
Đến bây giờ bà vẫn là một người có tiếng trong giới nghệ thuật.
Và Vương Tuấn Kiệt này mang họ mẹ thì cũng thôi đi, lại còn thừa hưởng trọn vẹn thiên phú của bà, cũng là một nghệ sĩ rất tài năng.
Trong lĩnh vực điện ảnh hay âm nhạc đều rất có thành tựu nhưng chỉ hoạt động tại nước ngoài mà thôi.
“Giấu mà được sao? Ngày mai kiểu gì cô cũng có mặt thôi!”
“Không đâu.Bà còn đang fall in love.Anh hiểu không?”
Vương Tuấn Kiệt nháy mắt.
Vương Tuấn Dương đương nhiên hiểu.
Tính cách Vương Thư Lê nghệ sĩ nên chuyện tình cảm cũng phong phú không kém.
Trước đây ông nội còn quản không được thì Vương Tuấn Dương như anh cũng chỉ là nghe cho vui thôi.
Dù sao Vương Thư Lê cũng không có cạnh tranh gì về mặt lợi ích với anh.
Còn Vương Tuấn Kiệt này gia sản do tự mình kiếm cũng thuộc hàng đại gia, cổ phần tại Vương thị cũng được thừa hưởng một chút phù dung.
“Còn không mau thay đồ đi?”
Vương Tuấn Dương phớt lờ Vương Tuấn Kiệt, quay sang nhìn Hạ Cẩn Mai mà nhắc.
Lúc này cô mới vội vã rời về phòng mình tìm đồ để thay.
Đáng chết thật, từ cái hôm mà anh tuyên bổ bao nuôi cô, tủ đồ đã bị thay đổi tương đối, giờ cô muốn tìm một bộ thoải mái mặc cũng rất khó.
Nhìn ngoài trời đang khá lạnh, cô liền chọn đại một chiếc váy nhung đơn giản dáng dài màu đen cùng với một chiếc áo khoác ngoài blazer rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Cẩn Mai vừa ra đến bên ngoài thì chiếc xe Maybach ba khoang màu đen đã đợi sẵn ở cửa.
Cô vừa bước lên xe thì thật không ngờ trên đó đã ngồi sẵn hai người là Vương Tuấn Dương và Vương Tuấn Kiệt: “Chị dâu! Chị không phiền em đi cùng chứ? Dù sao đó cũng là bác gái của chị”
Vương Tuấn Kiệt cất tiếng nói.
Nhưng trọng điểm không phải là anh ta nói mà là cách anh ta gọi Hạ Cẩn Mai: “Chị dâu?”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng hỏi lại, định cất lời đính chính.