Vừa lúc đó, tiếng pháo phụt giấy nổi lên, Lưu Bối Na bất chợt ngã uych xuống dưới khán đài.
“Bối Na”
Tiếng hô to cất lên, chẳng rõ của ai.
Sân khấu không quá cao nên cú ngã không quá mạnh, chỉ là có chút mất mặt.
“Hạ Cẩn Mai, sao em đẩy chị chứ? Chị có lỗi gì với em?”
Lưu Bối Na đột nhiên vừa khóc vừa nói to lên trong hội trường.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về Hạ Cẩn Mai đang đứng đó.
Hạ Cẩn Mai hơi biến sắc, rất nhanh hiểu ngay được câu chuyện.
Hóa ra cô ta đã tính toán sẵn.
Lưu Bối Na không giở trò với cái nhẫn, mà giở trò trong giây phút quan trọng này.
Lưu Bối Na lúc này được ba bốn người dìu dậy, nhưng cú ngã chưa tới một tích tắc đã nóng ruột đổ tội cho Hạ Cẩn Mai trước mặt nhiều người như vậy chứng tỏ từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ diễn xuất không dễ dàng gì.
Lưu Bối Na gần như khóc nấc lên: “Mẹ, chân con…
Hạ Vân Du cũng bối rối, bà không biết phải ứng xử sao.
“Đứng lên được không con? Đứng lên trước đi, những việc khác về nhà nói được không?”
Hạ Vân Du là muốn giữ mặt mũi cho tất thảy, dù ai đúng ai sai thì đám cưới ắt sẽ thành trò cười và đề tài bàn tán của rất nhiều người.
Nhưng Lưu Bối Na lại không muốn thế: “Mẹ, là em đẩy con.
Mẹ nói em ấy sẽ không để bụng cơ mà? Nhưng rõ ràng bây giờ em ấy lại ra tay…
Khi tất thảy mọi người đều hướng sự chú ý vào Hạ Cẩn Mai, cho rằng cô cố tình khiến cho Lưu Bối Na bị ngã, Hạ Cẩn Mai bị những tiếng chửi nối tiếp nhau vang lên trong hội trường.
Hạ Vân Du cũng quay lại nhìn Hạ Cẩn Mai, ánh mắt bà hỗn tạp: “Cẩn Mai, sao cháu…?”
Lời nói lấp lửng đó của Hạ Vân Du đủ để Hạ Cẩn Mai hiểu rằng người bác này không hề tin tưởng cô.
Quan khách rất đông, đây còn là mặt mũi của nhà họ Hạ, Hạ Cẩn Mai không có ý định bóc trần gì cả, cô nhún nhường: “Bác, thật xin lỗi, cháu không cố tình, chỉ là cháu lỡ đà thôi!”
“Cô cố tình, rõ ràng là cố tình.
Trước đây ai cũng biết cô là người yêu của Lâm Khánh, nhưng khi công ty anh ấy gặp chuyện cô bỏ đi, Lưu Bối Na là người đồng hành giúp cho anh ấy, giờ cô không cam lòng sao?”
Giang Minh Anh đột ngột nói lớn.
Thật sự khá khen cho Lưu Bối Na, đi đến đâu cũng có người khóc thương cho mình.
“Trời ạ! Thì ra là loại phụ nữ hám tiền, lúc người ta sa sút thì bỏ đi, giờ người ta tốt đẹp lại trở về gây chuyện”
“Hạ Vân Du đúng là nuôi cáo trong nhà”
Những tiếng bàn tán lại lần nữa nối lên.
Lưu Bối Na thì vừa giả đau vừa khóc: “Chị xin lỗi, chị biết em từng yêu anh Lâm Khánh, nhưng em đã bỏ đi không phải sao? Chị không cố tình làm em tổn thương.
Dẫu sao hôm nay cũng là ngày vui của chị…em có thể trách chị nhưng không nên..”
Hạ Cẩn Mai thầm rủa trong lòng, sao lại có loại người vừa ăn cắp vừa la làng như thế cơ chứ? Diệp Tịnh Nhi đứng một bên không nhịn được xông lên: “Lưu Bối Na, cô đừng có quá đáng.
Cô ở đây oan ức cái gì?”
Hạ Cẩn Mai kéo tay Diệp Tịnh Nhi lại ra hiệu lắc đầu, nhưng Diệp Tịnh Nhi ấm ức: “Cậu không thể nhịn như vậy được, cô ta rõ ràng cố tình”
Thấy mọi người bắt đầu hướng sự chú ý của mình vào lời nói Diệp Tịnh Nhi, Lưu Bối Na lại tức tốc khóc ầm lên: “Cái chân…hình như bị bong gân rồi.
Anh Lâm Khánh…em phải vào viện kiểm tra…”
Lưu Bối Na là muốn đánh bài chuồn.
Cô ta biết Hạ Cẩn Mai lúc này sẽ không làm mất mắt ba mẹ mình vì cô còn chịu ơn, nhưng Diệp Tịnh Nhi thì không.
Cô ta quên mất rằng đám cưới này còn có Diệp Tịnh Nhi.
“Sao mà cô dâu lại vội vã đi thế? Không phải vừa rồi đổ tội rất khí thế hay sao?”
Trong khi không khó đang lắng xuống thì một âm thanh rất nhỏ vang lên, nhưng cái thanh âm ấy lại khiến tất thảy phải chú ý.
Người nói là Kiều Chính Minh.
Người đàn ông quyền lực nhất trong bữa tiệc này.