Tống Thanh Vy nhếch môi.
Lúc đầu vốn chỉ là vô tình đắc tội, cô không nhìn ra được nội tình.
Nhưng sau khi nhìn ra rồi thì lại khác.
Cô gái này rất thức thời, một bên là Hạ Cẩn Mai người sống trong nhà Vương Tuấn Dương, là khách hàng mà Thekla đích thân ra mặt, Tống Thanh Vy đương nhiên không dám đắc tội.
Một bên là khách hàng vì tư thù mà làm khó, cô có cơ sở phản ứng lại.
Lựa chọn rất dễ.
“Nếu như cô Lưu không hài lòng, vậy bên chúng tôi đổi stylist khác đến.
Cô có quyền nhận xét xấu về tôi.
OK?”
Nói rồi Tống Thanh Vy bước đi.
Nhưng ai ở đây cũng đều hiểu, Tông Thanh Vy bây giờ được cử đến bên cạnh Thekla làm việc, cô ấy làm stylist chính là cho Lưu Bối Na mặt mũi, nay Lưu Bối Na ngu ngốc để Tổng Thanh Vy đi, người được cử đến chắc gì đã có được cái khí thế này.
Lưu Bối Na tức đến đen mặt lại.
Giang Minh Anh ở bên cạnh kéo tay cô ta một cái.
Tống Thanh Vy đã bước ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi rời đi, chưa đầy hai phút sau đã có người đến.
Studio rất chuyên nghiệp, luôn có người dự phòng chờ ngay ngoài.
Thật sự nếu như đang là mùa cưới, studio thiếu người, Tống Thanh Vy cũng không phải đích thân đi.
Là Lưu Bối Na gặp may mà không biết đường hưởng.
Đúng lúc này thì tiếng thông báo đến buổi lễ vang lên.
Lưu Bối Na liền hít một hơi dài.
Lưu Thịnh Hào, ba của Lưu Bối Na vừa vặn cũng bước vào đón cô dầu.
Hạ Cẩn Mai đứng gọn sang một bên nhường đường.
Lưu Bối Na khoác tay ba mình để tiến ra lễ đài chuẩn bị để ba mình dẫn đi trên lễ đường đến chỗ chú rể.
Giang Minh Anh đi phía sau, Hạ Cẩn Mai cũng bước theo, vì lúc này cô là người cầm nhẫn của Lưu Bối Na.
Cô cẩn thận kiểm tra một lần nữa rồi cuối cùng bước theo sau.
Tiếng MC buổi lễ cất lên, đại sảnh không khí trang hoàng, trên sân khấu An Lâm Khánh đang đứng ở đó chờ đón cô dâu.
Hắn mặc bộ âu phục màu trắng, y như bạch mã hoàng tử vậy, nhưng khuôn mặt lại khiến cho Hạ Cẩn Mai chán ghét.
“Tay trong tay, họ đang dìu nhau đi trong niềm hân hoan tuyệt vời của những người đang nếm trải mật ngọt của tình yêu, những bước đi chung đầu tiên trên con đường đời thật vững vàng và tự tin bởi họ luôn luôn thấu hiểu được răng: tình yêu có một sức mạnh diệu kỳ tạo nên những phép màu có thật giữa cõi đời này…”
Tiếng MC vẫn vang lên bên tai trong niềm vui và không ít ghen tị của người khác.
Đám cưới thật sự rất hoành tráng, đúng là An Lâm Khánh và Lưu Bối Na đều là đôi trai tài gái sắc trong mắt mọi người.
“Tiếp theo đây kính mời quý vị cùng hướng về sân khấu để chứng kiến giây phút trọng đại, hạnh phúc nhất cuộc đời của đôi uyên ương.Đó chính là giây phút hai người trao cho nhau chiếc nhắn nguyện thề để nói lên rằng ngày hôm nay họ chính thức về chung một nhà, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi”
Tiếng MC tuyên bố trao nhẫn cưới, Hạ Cẩn Mai bước đến mang khay nhẫn vào.
Cả hội trường đổ dồn sự chú ý vào cô, người bàn luận về chuyện tình cảm giữa cô và An Lâm Khánh, người thì thâm ghen tị nhan sắc của cô, có người lại chú ý đến cái váy, và số người quan tâm đến cái vòng cổ của cô cũng không phải là ít.
“Nghe nói lẽ ra cô gái này mới làm dâu nhà họ Ân.
Xem ra là cô ta có mối tốt hơn mới bỏ rơi cậu Lâm Khánh”
“Cái sợi dây chuyền đó là thật hay giả vậy? Nếu là thật, người đứng sau cô gái này thật sự không đơn giản ”
An Lâm Khánh cũng ngay lập tức bị Hạ Cẩn Mai thu hút.
Hắn đưa mắt nhìn cô chằm chằm, có chút ngây ngất đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.
“Anh Lâm Khánh!”
Lưu Bối Na cất tiếng gọi ngược lại.
An Lâm Khánh tỉnh người lại, đưa tay đón lấy chiếc nhẫn từ trên tay Hạ Cẩn Mai, quay sang trao cho Lưu Bối Na trong tiếng vỗ tay ở phía dưới.