“Lại câm rồi à? Sao năm đó cô nhào lên giường của tôi như loại phụ nữ rẻ tiền.
Bây giờ An Lâm Khánh này nghèo đi một chút là chán à?”
An Lâm Khánh sáp đến, ghì Lưu Bối Na thoái lui vào góc tường.
Mặt hắn ta vẫn giữ nguyên tia máu, cộng thêm đến bảy phần u tối trong đó.
Lưu Bối Na khẽ run lên nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra mình mạnh mẽ.
“Buông tôi ra!”
Lưu Bối Na hét lên.
Thái độ cực kỳ chán ghét.
Động tác đẩy An Lâm Khánh cũng rất mạnh.
“Cô dám?”
An Lâm Khánh hét lên, tay hắn túm lấy cổ áo Lưu Bối Na, túm càng lúc càng chặt.
Mặt Lưu Bối Na từ đỏ bừng dần tái đi, cô ta không phát nổi ra tiếng, tay quờ quạng muốn thoát ra vì thiếu không khí.
“Hừ”
An Lâm Khánh cất tiếng, ánh mắt cũng chán ghét không kém.
Lưu Bối Na vì mất không khí mà dần lịm đi, mặt tái đi.
Nhận thấy đối phương đã lịm dần, An Lâm Khánh thẳng tay ném Lưu Bối Na xuống.
Mất oxy, Lưu Bối Na thở dồn dập để lấy lại không khí.
Ánh mắt căm hờn hướng về phía kẻ đàn ông cô ta gọi là chồng.
“Anh bị điên à?”
Lưu Bối Na hét lên.
An Lâm Khánh chỉ mặt đối phương mà cười: “Con đàn bà nát.Cô đến với tôi cũng chỉ vì tiên và địa vị.Nhà họ Lưu các người có cái quái gì? Không có cái gì hết.Còn cô, một con đàn bà nát.Cô cao quý với ai chứ?”
Lưu Bối Na tái mặt.
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô ta phải nghe những lời khó nghe như vậy từ phía đối phương.
Lưu Bối Na cũng ngàn vạn lần không ngờ được cô ta trăm tính, ngàn tính, cuối cùng cũng chẳng được gì.
An Lâm Khánh lúc này đã bớt kích động.
Hắn châm một điếu thuốc, hít một hơi dài.
Khói thuốc lan ra trong căn phòng, môi hắn cong lên, sự đáng sợ vẫn còn đó.
“Cô đừng quên, mẹ cô vẫn cần tiền để duy trì chữa trị.Nhà họ Lưu các cô từ lâu đã không còn gì nữa rồi”
Lưu Bối Na lập tức lạnh gáy.
Tính mạng của mẹ cô ta đích thực là ở trong tay hắn.
Vì chi phí chữa trị bệnh của mẹ Lưu Bối Na rất cao.
Mà thời gian này nhà họ Lưu không còn như trước nữa.
Dù An Lâm Khánh đang mất dần tài sản nhưng tiền chỉ trả viện phí quả thật vẫn trong tay anh ta.
“Anh muốn làm gì?”
“Cô nghĩ tôi muốn làm gì?”
An Lâm Khánh lên mặt dọa nạt.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng đem mẹ tôi ra mà đe dọa”
Lưu Bối Na quắc mắt lên nói.
Thời gian này cô ta cũng đã quá chán nản cái cuộc sống này.
Cô ta cũng không hết lòng hết dạ để tạo thiện cảm với An Lâm Khánh như trước nữa.
“Cô cũng nên nhớ, toàn bộ tiên chữa trị của mẹ cô đều do tôi chỉ trả”
An Lâm Khánh lần nữa khẳng định.
Lưu Bối Na trong lòng rất khó chịu.
Nhưng trong thời điểm này nếu như cô ta lật mặt thì cô ta vẫn chưa có cái gì trong tay cả.
Vì vậy nên cô ta đành nhịn lại.
“Thôi, anh say rồi! Mau đi nghỉ đi.Khi say nói chuyện không tốt”
Lưu Bối Na tìm một lý do để kết thúc cuộc trò chuyện.
An Lâm Khánh ngồi ở góc phòng, hắn chiếu cái nhìn khinh miệt về đối phương, khói thuốc vẫn trôi lãng đãng.