Có cơ hội hãy nắm lấy.
Đừng phân vân mà làm gì.
“Cứ biết vậy đã.Có thể là do gặp một lần xong rồi cứ mơ mộng về nó thế thôi.Khi gặp lại cái cảm giác đó sẽ không còn nữa ý mà.”Diệp Tịnh Nhi nói.
Hạ Cẩn Mai và Diệp Tịnh Nhi nói chuyện thêm một lúc nữa thì ra về.
Lúc Diệp Tịnh Nhi đi ngang qua cánh cổng của biệt thự Châu Giang Đế Cảnh lập tức dừng lại.
“Ơ..”
Diệp Tịnh Nhi nheo mắt nhìn về phía bóng người đàn ông đang mặc bộ đồ jean quay lưng về phía cô.
Nghe tiếng cô, người đàn ông quay lại.
“Là anh?”
Diệp Tịnh Nhi ngạc nhiên vô cùng.
Cô không nhịn được mà cất tiếng.
“Tiểu Trương, cậu nghĩ đấy à?”
Vừa vặn lúc đó Lục Vĩnh Thành lại lên tiếng.
Tiếu Trương nhìn thấy Diệp Tịnh Nhi, miệng cũng há hốc vì kinh ngạc.
Anh bỏ qua luôn câu hỏi của Lục Vĩnh Thành mà bước nhanh về phía Diệp Tịnh Nhi.
“Gô Diệp! Sao cô lại ở đây?”
“Anh vẫn còn nhớ tên tôi cơ à?”
Diệp Tịnh Nhi vui vẻ hỏi.
Lần đó sau khi cô xin liên lạc của Tiểu Trương thì có gặp anh một lần nữa để trả tiền sửa chữa xe.
Sau hôm đó cô cứ chờ mãi, chờ mãi để đối phương chủ động liên lạc nhưng lại chẳng thấy gì.
Thoät cái mấy tháng đã trôi qua.
Tiếu Trương mỉm cười cất tiếng nói: “Đương nhiên là nhớ.Chúng ta có thể tính là oan gia”
Tiếu Trương vui vẻ.
“Mà anh tên Tiểu Trương?”
Diệp Tịnh Nhi phát hiện ra là lần trước đối phương đã nói dối cái tên của mình.
Tiểu Trương có phần xấu hổ nên gãi đầu gãi tai: “Thì thực tế là họ Trương, nhưng vì chú Lục cứ muốn thêm chữ vào do tuổi đời tôi nhỏ nhất”
Tiểu Trương lên tiếng giải thích.
Nhưng Diệp Tịnh Nhi căn bản cũng chẳng bận tâm đến điều này.
Được gặp lại anh, cô đã vui lãm rồi.
“Cô định đi về sao? Cô đi cái gì tới đây thế?”
Tiếu Trương nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện khác, rõ ràng không muốn đối phương xoáy sâu vào cái tên của mình.
“Tôi định ra ngoài gọi xe.”
Diệp Tịnh Nhi theo phản xạ cất cái điện thoại đi.
Cái app đặt xe cũng bị cô thoát ra chóng vánh không thương tiếc.
“Vậy để tôi đưa cô về.Tôi cũng đã hết thời gian làm việc ở đây rồi”
Tiểu Trương cất tiếng nói.
Diệp Tịnh Nhi lấy làm vui vẻ, cô chỉ về phía căn biệt thự nhà họ Vương: “Trong đây sao?”
Tiểu Trương gật đầu, nhưng không nói thêm gì về công việc của mình.
Biệt thự nhà họ An.
Buổi tối, An Lâm Khánh trở về nhà.
Hắn ta đẩy cửa, mùi men rượu xộc lên, nồng nặc cả căn phòng.
Hắn ta gườm gườm nhìn căn phòng một lượt.
“Mẹ kiếp! Ông về mà không chào đón à?”
An Lâm Khánh tức tối nói.
Lưu Bối Na ngồi dậy, bước xuống giường.
Cô ta thật sự cảm thấy chán ghét An Lâm Khánh trong bộ dạng này.
Trước đây cô ta thấy anh ta đẹp trai, lịch lãm bao nhiêu thì lúc này bê tha bấy nhiêu.
Không chỉ có thế, việc làm ăn ngày càng sa sút, gia sản nhà họ An cũng đang tới lúc đứng trên bờ vực.