Vương Tuấn Dương mặc dù rất nhiêu lần hành xử vô lý và thô lỗ nhưng ít nhất cô cảm thấy anh cũng có thể nói chuyện được nếu như anh bình tĩnh.
“Như thế không được.
Đêm đến muốn ôm em ngủ phải làm sao?”
Vương Tuấn Dương nghiêm túc nói.
Nghe câu này Hạ Cẩn Mai thật muốn rủa anh thật điên.
Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của anh khiến cô không thể chửi được.
“Anh có thể đến nhà tôi.
Dù sao thì…
Hạ Cẩn Mai ngập ngừng.
Ngay lập tức Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi: “Dù sao thì làm sao?”
“Dù sao anh cũng là người đầu tiên lạm dụng tôi.
Tôi cũng đã hận, muốn thoát khỏi anh, nhưng rồi lúc anh dịu dàng tôi cũng thấy anh không tới nỗi nào, miễn cưỡng chấp nhận như vậy cũng không phải cái gì ghê gớm.
Mà tôi thì cũng không muốn yêu đương.”
Hạ Cẩn Mai nói từng lời rành rọt, cô nói rất chân thành, cũng không che giấu bất cứ điều gì.
Cô đã trải qua một cuộc tình thất bại với An Lâm Khánh.
Cô đã dành cả thanh xuân bên cạnh hắn ta nhưng lại chẳng được gì.
Thà cứ thành thật như Vương Tuấn Dương trong mối quan hệ kỳ lạ giữa cô và anh còn hơn là An Lâm Khánh và những lời giả dối của hắn.
“Em thích tôi sao?”
Vương Tuấn Dương nhìn cô đầy lưu manh.
Hạ Cẩn Mai hơi đỏ vành tai lên.
Đối phương luôn biết trêu chọc cô, khi cô nghiêm túc thì lại nói mấy lời bỡn cợt.
“Tùy anh nghĩ thôi, dẫu là thích hay không thích tôi cũng không cách nào thoát khỏi anh.Lúc này tôi chỉ muốn xin anh có thể cho tôi một khoảng tự do.Như vậy ít ra tôi cũng sẽ đối xử với anh tốt hơn bây giờ.”
Hạ Cẩn Mai nói.
“Em là đang gò ép trao đổi? Nếu tôi không cho em sẽ ương bướng không đón tiếp tôi giống như thời gian trước hay làm? Nhưng mà, tôi phải thừa nhận, khi em ngang bướng lại kích thích ý muốn chinh phục của tôi.Cũng thú vị đó chứ”
Vương Tuấn Dương nhìn Hạ Cẩn Mai, miệng có chút bỡn cợt.
“Bệnh hoạn.”
Đến lúc này Hạ Cẩn Mai không nhịn được mà chửi một câu, dù lời rất nhỏ nhưng đối phương lại nghe thấy, anh bật cười thành tiếng: “Tôi biết ngay mà.Có câu lưỡi dao ngọt giết người trong tích tắc quả không sai.Nhưng mà tôi lại không thích ngọt.”
Hạ Cẩn Mai trong một tích tắc, cô đột nhiên muốn đánh cược, đôi môi mỏng chủ động hôn về cái miệng đang nói của Vương Tuấn Dương.
Toàn thân anh bất giác cứng đờ lại, hoàn toàn bị điểm huyệt.
Nụ hôn chủ động của đối phương vừa thơm vừa mềm, rất ngọt ngào khiến cho ngọn lửa trong anh muốn bùng cháy.
“Anh nói không thích ngọt sao?”
Hạ Cẩn Mai chậm rãi buông anh ra, hơi thở nóng rực hỏi lại, đôi mắt to tròn nhìn Vương Tuấn Dương chăm chú.
Mà trong khoảnh khắc này Vương Tuấn Dương quả nhiên bị đắm chìm.
Ai nói ngọt ngào là con dao sắc đoạt mạng người, dù không sai nhưng bất kế gã đàn ông nào cũng muốn chơi trò nguy hiểm với nó.
“Em dám thách thức tôi?”
Vương Tuấn Dương kéo cô lại sát mình, hơi ấm từ người anh tỏa ra, tiếng nói trầm khàn vang lên.
Hạ Cẩn Mai nhận ra bản thân ngu ngốc dám trêu ngươi anh thì cũng đã muộn.
Bàn tay Vương Tuấn Dương chầm chậm đưa lên khuôn mặt nhỏ của anh, say mê nhìn rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
“Tôi chịu thua.”
Hạ Cẩn Mai lúng túng muốn đẩy anh ra.
Nhưng đối phương lập tức phản bác: “Không dễ dàng như thế.
Là em chủ động.”