Ông đã giúp việc cho nhà họ Vương bao nhiêu năm, những việc xưa cũ không phải không biết, đương nhiên hiểu nếu Vương Tuấn Dương đề phòng Hạ Cẩn Mai thì sẽ đề phòng Vương Lệ Hoa, thậm chí còn thận trọng hơn.
Vương Tuấn Dương nghe tiếng cửa đóng lại.
Anh lập tức bấm nút cho thư ký Lâm đi vào.
“Vương tổng, anh có gì căn dặn?”
Thư ký Lâm cất tiếng nói.
Vương Tuấn Dương không ngẩng mặt lên nói khẽ: “Mang đồ ăn trưa đi, tùy tiện cho ai đó ăn, ăn xong thì nhớ nói rõ có món gì, mùi vị ra sao.”
Lâm Huy Ninh nghe thấy lời này liên nheo mắt lại, vốn đã hiểu mệnh lệnh nhưng không hiểu được nguyên nhân sâu xa.
Nhưng anh ta nào dám cất tiếng hỏi.
Chỉ âm thầm cúi người câm lấy cái cặp lông cơm rồi lặng lẽ đi ra.
Vương Tuấn Dương ngồi một mình trong căn phòng, đôi mắt thâm trâm nhìn về phía cửa sổ, âm thầm tính toán.
Buổi tối, khi anh về lại Giang Thành Đế Cảnh thì cũng đã rất muộn, Hạ Cẩn Mai đã sớm đi ngủ.
Vương Tuấn Dương định ngủ lại trong phòng mình, nhưng quay ngược quay xuôi vẫn rất khó ngủ, anh cuối cùng lại sang phòng cô, nhẹ nhàng lên giường ôm lấy cô từ phía sau.
Hạ Cẩn Mai theo phản xạ hơi co người lại.
Mặc dù vẫn không tự nguyện ở bên anh nhưng nhiều ngày ở bên cạnh nhau thế này cô cũng có chút quen thuộc, chỉ cần anh tới gần là nhận ra mùi hương trên người anh.
“Về rồi đấy à?”
Hạ Cẩn Mai nói khẽ, y như một cô vợ đang dỗi chồng hỏi thăm chồng về.
“Ừ.
Sao còn chưa ngủ?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi lại.
Hạ Cẩn Mai xoay người lại, mặt đối diện với anh.
Lúc này nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh tâm tình cô rất phức tạp.
Nghĩ đến lời Tô Mạn Lâm đều cảm thấy nếu như bản thân không bám vào anh để bảo vệ mình thì tiểu bạch thỏ kia sẽ hại đến cô.
Làm một con mồi chờ thợ săn đến, chi bằng giăng bẫy trước hoặc tìm một chỗ trú, nếu không thể thì phải chạy trước đi.
Cả chiêu nay cô đã nghiêm túc nghĩ về điều đó.
Mà Vương Tuấn Dương là người duy nhất có thể giúp cô bây giờ.
“Tự nhiên mất ngủ thôi.
Tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
Hạ Cẩn Mai nhỏ giọng nói.
Hai khuôn mặt ở rất gần nhau, vậy nên hơi thở kê cận gần gũi rất dễ khiến người khác xiêu lòng.
“Có chuyện gì?”
Vương Tuấn Dương nghiêm túc hỏi.
Hạ Cẩn Mai phát hiện trên chóp mũi của đối phương có dính cái gì đó tiện tay cô đưa lên gạt ra, miệng nói: “Bây giờ đã tạm chứng minh được tôi vô tội.
Tôi thật sự muốn được trở về cuộc sống trước kia, anh có thể nào để tôi đi không? Tôi hứa bất cứ lúc nào anh cần tôi cũng sẽ có mặt.”
Vương Tuấn Dương lập tức nhíu mày lại, anh gân như nhổm cả người dậy mà hỏi: “Em muốn rời đi? Tôi từng cho em lựa chọn sao?”
Trên đầu môi Hạ Cẩn Mai thật sự muốn thốt lên mấy chữ: “bắt giữ người trái phép”, nhưng rồi lại không nói ra được.
Ở Giang Thành này Vương Tuấn Dương là luật pháp, cô có thể nói lý với anh được hay sao? “Tôi không biến mất, chỉ là muốn sống cuộc sống của mình, và sẽ luôn có mặt khi anh cần.
Nếu anh không an tâm có thể cho người giám sát tôi.
Nhưng thật sự tôi muốn đi làm, muốn gặp bạn bè, muốn làm nhưng gì mình thích, không phải ở đây làm một thứ đồ trong tay anh.”
Hạ Cẩn Mai nói rất chân thành.
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân có dũng khí nói ra mấy lời đó.