Hạ Cẩn Mai nỗ lực gạt tay Vương Tuấn Dương ra rôi ra sức thanh minh.
“Câm mồm! Cô đừng ngụy biện.”
Vương Tuấn Dương thét thẳng vào tai cô.
Những giây phút sau đó, anh không ngừng giày xéo thân thể mảnh mai của cô.
Từng đợt xâm nhập không chút xót thương hay nâng niu.
Một đêm trôi qua, Hạ Cẩn Mai nằm một mình trên chiếc giường nhàu nhĩ.
Thân thể với những dấu vết của sự chiếm hữu.
Vương Tuấn Dương đã rời đi tự lúc nào, vứt bỏ cô lại với những ê chê.
Đã trải qua nhiêu ngày từ cái đêm hôm ấy, Hạ Cẩn Mai được biết con trai mình đã hết nguy hiểm trở về.
Nhưng cô lại bị giam lỏng trong căn phòng không có cách nào rời đi.
Hàng ngày Vương Tuấn Dương sẽ tới dày vò cô, không cho cô tiếp xúc với ai, vui chơi với cô bất cứ khi nào anh muốn.
Cô giống như nơi để anh trút giận vào vậy.
Hạ Cẩn Mai đau lòng, nhưng không thể phản kháng.
Cô chỉ có thể nghe theo.
Từ bao giờ Hạ Cẩn Mai lại bị người khác khi dễ như thế? Vương Tuấn Dương so với An Lâm Khánh có khác gì nhau? Hạ Cẩn Mai căm tức.
Nhưng cô còn hận chính mình nhiều hơn.
Cô hận mình có thể vô dụng đến như vậy, bất lực đến như vậy.
Nỗi đau cứ cào xé thân thể, bào mòn tâm hồn.
“Cạch!”
Đột nhiên cánh cửa lại bật mở cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Cẩn Mai.
Từ bên ngoài, Vương Tuấn Dương đi xe lăn vào.
Ngày thường anh vẫn cứ tiếp tục cái vai diễn là một người bại liệt hai chân trước mặt người khác.
Nhưng trong lúc ở cùng Hạ Cẩn Mai thì lớp mặt nạ đã sớm được tháo xuống.
“Thế nào? Cô đã suy nghĩ về việc nói với tôi cô và bà ta có mối liên hệ thế nào chưa?”
Vương Tuấn Dương chầm chậm nói.
Hạ Cẩn Mai quắc mắt nhìn.
Dày vò nhiều ngày qua đã khiến cho cô sớm không còn tin vào anh nữa, cũng không còn cảm thấy anh cũng có mặt tốt giống như trước đây cô từng nghĩ.
Chút rung cảm đó, có lẽ đã sớm bị chó gặm rồi.
“Tôi đã nói tôi không biết người phụ nữ đó.Anh tin hay không thì tùy.Dù anh có lột da, mổ tim gan tôi ra mà nhìn thấu cũng chẳng tìm ra cái gì khác nữa đâu.”
Vương Tuấn Dương nhìn bộ dạng khinh ghét anh của Hạ Cẩn Mai thì bật cười, anh nói: “Khá lắm.Nhưng, đến sau cùng người chiến thắng cũng sẽ là tôi thôi.”
Hạ Cẩn Mai lặng lẽ nhìn về phía Vương Tuấn Dương đang đắc thắng trên chiếc xe lăn.
Khuôn mặt anh ưu tú, khí chất hơn người cùng với hào quang tỏa ra ở khí thế lấn át càng làm cho cô thấy mình nhỏ bé và thấp kém.
Hạ Cẩn Mai nén tiếng thở dài vào trong lòng.