Người đàn ông này đã có lúc cô thấy rất dịu dàng, có những lúc cô cảm giác như bản thân đã thích anh rồi.
Vậy mà lúc này đây anh lại xem cô như một thứ đồ chơi không hơn không kém.
“Hức…Hức…
Hạ Cẩn Mai nấc lên.
Nhưng Vương Tuấn Dương hoàn toàn không để ý, vạt áo của cô đã bị xé rách tự lúc nào, tấc da thịt trắng nõn phơi bày trước mặt.
Ánh mắt mờ đục của Vương Tuấn Dương lúc này đã dại đi, chẳng còn lý trí nữa, cơ thể đã bị bản năng chi phối.
“Tôi xem cô cứng đầu bao lâu.”
Vương Tuấn Dương gầm gừ như thú dữ.
Hạ Cẩn Mai rất sợ.
Nhưng lại chẳng thể làm gì nổi.
Bàn tay rắn chắc của anh đã khóa cứng cơ thể cô.
Nơi đây là nhà anh, phòng anh, cô làm sao trốn đi cho được.
Những thứ tốt đẹp cô gây dựng trong lòng trước kia về anh chẳng mấy chốc lại tan đi như sương.
Cô chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ gặp cảnh này.
“Thật đáng ghê tởm.”
Hạ Cẩn Mai không nhịn được mà mắng.
Nhưng Vương Tuấn Dương cơ bản không bận tâm.
Anh còn đang muốn giải thoát con thú dữ đang cào xé bản thân mình ra, hoàn toàn phó thác cho bản năng nguyên thủy của mình.
“Vương Tuấn Dương, xin anh đó!”
Hạ Cẩn Mai khóc lóc cầu xin.
Vương Tuấn Dương đưa tay bịt lấy miệng cô không muốn cô nói nữa, hơi thở nóng rực phả vào người cô.
Từ trên người anh, mồ hôi túa ra vì tác dụng của thuốc.
Anh điên đại hôn xuống thân thể Hạ Cẩn Mai như chưa bao giờ được sống với bản năng như vậy.
“Á.Đau!”
Làn da trắng của Hạ Cẩn Mai chẳng mấy chốc lại đầy rẫy những dấu hôn, những vết đỏ rớm máu.
Vương Tuấn Dương không chỉ thả ra một con thú mà còn thả ra cả nỗi cô đơn trong lòng mình.
“Đừng có làm như bản thân mình thanh cao.Cô là người của bà ta, sớm đã vấy bẩn rồi.”
Vương Tuấn Dương lẩm bẩm.
Hạ Cẩn Mai từ đâu đến cuối vẫn không xác định được người phụ nữ mà Vương Tuấn Dương nhắc tới là ai.
Nhưng cô biết đó là người anh hận, cũng rất hận anh, hai người đối địch lẫn nhau.
Chỉ là cô không hiểu vì đâu anh lại lôi cô vào kẹp giữa mối quan hệ rối rằm ấy? “Tôi không có.
Xin anh.
Tôi không biết người phụ nữ đó là ai.