Lục Vĩnh Thành thật sự chỉ biết than trời, chuyện đơn giản như vậy còn phải điều tra hay sao? Là Vương Tuấn Dương quá đa nghi hay là do ông ngây thơ không nhận ra động cơ nào khác của Kiêu Chính Minh tiếp cận Hạ Cẩn Mai ngoại trừ ái mộ ra thì chẳng có chuyện gì khác vậy.
“Vâng, thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay ạ.”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.
Liên sau đó, Vương Tuấn Dương châm chậm ngả người ra sau ghế, tâm trạng có phân mỏi mệt.
Lục Vĩnh Thành cũng không làm phiên anh nữa, nhẹ nhàng ra bên ngoài, đóng cửa lại.
Lúc này Hạ Cẩn Mai nhận được tin nhắn từ Diệp Tịnh Nhi, cô bạn bát quái thăm dò thông tin.
Diệp Tịnh Nhi: [Này, cậu và Vương đầu đất thế nào rôi?] Hạ Cẩn Mai: [Sao lại gọi là Vương đầu đất?] Diệp Tịnh Nhi: [Mỗi khi gọi thẳng tên anh ta mình lại bị một sự áp bức không hề nhẹ.
Hào quang trên người anh ta quá lớn khiến mình sợ hãi.
Huhu…
Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là cậu có làm như mình bảo không?] Hạ Cẩn Mai: […] Diệp Tịnh Nhi: [Cậu không làm? Trời ạ! Tức chết mình mất thôi.Đồ đầu gỗ nhà cậu, sao có thể không tấn công anh ta? Cậu có thể ngồi yên nhìn An Lâm Khánh và Lưu Bối Na yên bình vậy sao? Vương đầu đất là ai chứ? Người đàn ông đó có thể đè bẹp họ như một con gián, quan trọng hơn là sau này cậu có muốn làm gì anh ta cũng có thể giúp cậu, chỉ cần cậu nắm được trái tim anh ta.Trời ạ! Mình cứ nghĩ lâu như vậy phải có kết quả rồi chứ!] Hạ Cẩn Mai đọc tin của Diệp Tịnh Nhi nhất thời không biết phải nói gì.
Cô đã từng thù ghét An Lâm Khánh, cũng căm hận Lưu Bối Na.
Nhưng nhìn Lưu Bối Na đang bụng mang dạ chửa cô lại không đành.
Xem như là tích đức cho cháu của cô vậy.
Diệp Tịnh Nhi: [Đâu rồi? Sao không trả lời mình.Lại mềm lòng đấy à? Thôi được nếu cậu không trả thù cũng được đi, không phải cậu bảo vẫn chưa biết nhà ngoại thế nào à? Từ nhỏ trước khi ba mẹ cậu mất cậu vẫn luôn ngưỡng mộ mình vì có ông bà ngoại rất đỗi tuyệt vời, giờ cậu không muốn tìm sao? Vương đầu đất có năng lực giúp cậu.Nếu anh ta không tìm được thì còn ai cơ chứ?] Diệp Tịnh Nhi nói một lèo.
Hạ Cẩn Mai nhìn những dòng chữ chạy trên màn hình trong lòng đột nhiên nhớ đến lời bác gái trước khi phẫu thuật.
“Mẹ cháu còn sống.”
Câu nói ấy mấy hôm nay cứ vẩn vơ trong đầu Hạ Cẩn Mai.
Đúng.
Diệp Tịnh Nhi nói đúng.
Người có năng lực giúp cho cô chuyện này chỉ có thể là Vương Tuấn Dương.
Nhưng vừa rồi khi nóng giận cô lại tát anh một cái.
Cái tát này của cô sợ rằng đã khiến cho Vương Tuấn Dương ghi thủ trong lòng.
Buổi sáng khi Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy thì Vương Tuấn Dương đã sớm rời khỏi biệt thự.
Cô liếc nhìn thời gian rỗi nhắn tin cho anh nói muốn tới viện thăm bác gái.
Hạ Cẩn Mai đoán rằng Lưu Bối Na thời gian này sẽ ít khi tới viện, bởi vì mẹ cô ta vẫn phải nằm trong phòng vô trùng.
Hầu hết bệnh nhân sau ghép thận sẽ phải trải qua thời gian lâu như vậy không được tiếp xúc với quá nhiều người vì có thể gây ra bội nhiễm nguy hiểm, huống chỉ lúc này Lưu Bồi Na đang mang thai, tới viện nhiều cũng không nên.
Đúng như cô dự đoán, tới viện chỉ gặp duy nhất Lưu Thịnh Hào.
Ông ta vừa thấy cô, khuôn mặt có phần phức tạp: “Cẩn Mai đó à?”
“Cháu chào bác trai.Sức khỏe bác gái cháu mấy hôm nay tốt chứ ạ?”
Hạ Cẩn Mai ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà ngay bên cạnh Lưu Thịnh Hào.