Cảm giác một người thân tín phản bội mình giống như một cái gai đâm thẳng vào tim mình vậy và nó không được rút ra, vẫn ở nguyên trong đó thỉnh thoảng lại nhói lên một cái.
Lúc này anh nghe những lời Hạ Cẩn Mai nói không kìm được tức giận mà quát um lên: “Em nói đúng rồi đó! Tôi không có quyền gì với em hết.Em đi đi! Từ giờ em muốn đi đâu thì đi, gặp ai thì gặp, nhận quà của bất cứ ai em thích.Kể cả ngủ với họ tôi cũng không quản.Em đã thích phóng túng như thế thì cứ việc “
“Bốp!”
Hạ Cẩn Mai cảm thấy bản thân bị sỉ nhục không nhịn được đưa tay tát thẳng vào mặt Vương Tuấn Dương một cái.
Trên khuôn mặt của anh in hän vết dấu tay của cô rất rõ.
Vương Tuấn Dương kinh động.
Hạ Cẩn Mai ra tay nhanh đến độ anh không kịp phản ứng.
Cảm giác bị người khác đánh thật không dễ chịu.
Vương Tuấn Dương giận đến điên lên.
Ngay lập tức, Vương Tuấn Dương sáp đến, ghì Hạ Cẩn Mai thoái lui vào góc tường.
Mắt anh lòng lên tia máu, cộng thêm đến bảy phân u tối trong đó.
Hạ Cẩn Mai khẽ run lên nhưng vẫn cố tỏ ra mình mạnh mẽ.
“Buông tôi ra!”
Vương Tuấn Dương chẳng những không thèm bận tâm đến lời cô nói mà còn bá đạo hơn.
Hạ Cẩn Mai mở to mắt nhìn anh, làn da trắng của Vương Tuấn Dương vẫn còn in vết ngón tay của cô, quai hàm cứng lại như đang kiềm chế cơn giận lắm.
“Oe…oe…”
Tiếng tiểu bảo bối khóc y như là cứu cánh đối với Hạ Cẩn Mai.
Cô vội vã nhìn về phía cái nôi và đầy cánh tay của Vương Tuấn Dương ra, lực tay của anh vì một tiếng khóc này cũng buông lỏng.
Hạ Cẩn Mai nhân cơ hội đó tiến nhanh về phía con trai mình ôm lên vỗ về.
“Ngoan nào! Bảo bối đừng khóc mà!”
Vương Tuấn Dương ngồi một bên nhíu mày lại, nhìn sự tận tụy của Hạ Cẩn Mai trong lòng bất giác dịu lại, anh lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong căn phòng một mình, Vương Tuấn Dương xoay xoay nhìn về phía cái hồ nước mặn trong nhà, bên dưới tấm kính cường lực trong suốt, một đôi cá mập đang bơi ở đó như chờ đợi con môi.
Trông chúng cực hung hãn và nguy hiểm, nhưng đôi mắt lạnh tanh của Vương Tuấn Dương bây giờ còn nguy hiểm hơn tất thảy.
“Chú Lục, Lăng Hạo Khiêm sao rồi?”
Lục Vĩnh Thành đứng ngay bên cạnh Vương Tuấn Dương thở dài nói: “Đã tỉnh, nhưng mà ý thức có phần mơ hồ.
Tôi chưa xác định được là cậu ta diễn hay bị đối phương dùng thuốc, đợi cơ thể cậu ta tốt hơn mới tiến hành kiểm tra.”
“Được.Tìm hiểu cho tôi Kiêu Chính Minh vì sao tiếp cận Hạ Cẩn Mai?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên nói.