“Anh làm gì vậy?”
Hạ Cẩn Mai có phần miễn cưỡng.
Thời gian này cô tiếp xúc với Vương Tuấn Dương nhiều, cảm thấy anh không quá đáng sợ nên cũng không quá đề phòng nữa, trái lại thoải mái hơn trong việc thể hiện chính mình.
“Em quên rồi! Tôi là người bao nuôi em!”
Vương Tuấn Dương cười nói, ánh mắt nhìn cô có chút thú vị.
“Tôi tự nuôi thân được, không cần anh bao nuôi!”
Hạ Cẩn Mai cãi.
Vương Tuấn Dương thấy khuôn mặt xấu hổ của Hạ Cẩn Mai kỳ thực rất đáng yêu, anh không nhịn được đưa tay đặt lên môi cô: “Suyt! Em quên rồi, ở đây chỉ có lời tôi nói mới tính!”
Nói xong thì anh thì thầm vào tai cô âm thanh như tiếng cá mập tấn công người vậy.
Hạ Cẩn Mai nhớ lại bất giác giật mình.
Ánh mắt biến đổi thành một dạng sợ hãi, biểu cảm đông cứng lại.
Vương Tuấn Dương thấy bộ dạng này của Hạ Cẩn Mai có chút mất hứng, anh thì thâm: “Hóa ra gan em cũng vẫn là gan thỏ đế”
Hạ Cẩn Mai nhận ra mình đã buông lỏng cảnh giác quá nhiều ngày, kẻ săn môi thì vẫn là kẻ săn mồi, bản chất không thay đổi được.
Cô muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng đúng lúc ấy Vương Tuấn Dương bá đạo xoay người cô lại, hôn xuống môi cô gắt gao.
“Ưm”
Hạ Cẩn Mai bị Vương Tuấn Dương nhanh chóng chiếm đóng khoang miệng.
Cô muốn chống cự nhưng dần dân chính cô cũng không thể làm chủ được bản thân mình.
Trong lòng đã có dao động.
Kể cả sự chiếm lĩnh độc đoán của Vương Tuấn Dương lúc này cũng không khiển cô khó chịu nữa, toàn thân buông lỏng, gần như là hoàn toàn chìm đắm vào trong sự ngọt ngào của nụ hôn.
“Ehèm!”
Vương Tuấn Dương hé mắt nhìn lên.
Từ phía sau cánh cửa Vương Tuấn Kiệt ngó vào, ánh mắt hấp háy.
Hạ Cẩn Mai giật mình, mặt đỏ bừng, bất giác giấu mặt vào lưng của Vương Tuấn Dương.
“Vương Tuấn Kiệt! Cậu có biến ngay đi không?”
Vương Tuấn Dương cong môi chỉ thẳng mặt Vương Tuấn Kiệt mà nói.
“Anh họ! Có thể đừng phát cẩu lương vô tội vạ nữa không?”
“Đây là phòng riêng!”
Vương Tuấn Dương nạt: “Còn không mau đi?”
Bị Vương Tuấn Dương lườm một cái cháy áo, Vương Tuấn Kiệt co giò chạy, không dám quay đầu lại.
Còn lại một mình Hạ Cẩn Mai và Vương Tuấn Dương, cô đẩy nhẹ vai Vương Tuấn Dương đứng lên.
Vương Tuấn Dương nhướng mày nhẹ giọng nói: “Sao lại xấu hổ rồi?”
Hạ Cẩn Mai không đáp, cô mím chặt môi lại, đặt tay lên ngực mình đè nén đi những xúc động đang phập phồng trong lông ngực.
“Em không dám nhìn tôi có phải bởi vì em đã dao động rồi không?”