Tên áo đen tiến gần hơn đến Lăng Hạo Khiêm, môi gần như chạm vào vành tai đối phương, hắn thì thầm: “Khu ngoại thành phía Nam, xưởng thêu nhà họ Cao, ngày hôm qua Vương Tuấn Dương đã tới”
Ánh mắt Lăng Hạo Khiêm lúc này dao động mạnh mẽ.
Bàn tay cầm súng còn hơi run lên.
Tên áo đen rất tinh ý, hắn đã nhận ra sự biến đối này của Lăng Hạo Khiêm, hẳn cười lớn: “Anh nói xem, bây giờ trong mắt Vương Tuấn Dương anh còn được tin tưởng nữa hay không?”
Lăng Hạo Khiêm mím môi không đáp.
Tên kia vẫn xoay vòng vòng quanh anh ta, nụ cười nửa miệng còn trên môi đầy khiêu khích.
“Lăng Hạo Khiêm, anh chết đi thì thật lãng phí tài năng, chỉ bằng cho tôi toàn bộ mạng lưới tình báo của Vương Tuấn Dương, tôi sẽ dẫn độ cậu sang nước S, nơi đó, bàn tay Vương Tuấn Dương sẽ không vươn tới được”
“Ha ha ha…”
Lân này thì là Lăng Hạo Khiêm bật cười.
Tiếng cười lớn vang động cả căn phòng.
Anh ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt tên áo đen kia rồi nói: “Cậu thật sự nghĩ mình đấu được Vương Tuấn Dương sao? Ngây thơ quá, ngây thơ quái”
“Im miệng!”
Tên áo đen bị chế giêu có phần kích động không giữ nối bình tĩnh, quát lên một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đổi ý ngọt nhạt: “Lăng Hạo Khiêm! Đấu được hay không là việc của tôi! Và anh có giữ nổi mạng hay không cũng là việc của tôi.
Anh suy nghĩ cho kỹ đi!”
Nói xong câu này, tên áo đen chậm rãi rời đi, cho đến khi hắn đi ra khỏi căn phòng, cái chấm đỏ chuyển từ thái dương của Lăng Hạo Khiêm sang một chai rượu vang đỏ trên bàn.
“Đoàng!”
Chai vang đỏ vỡ tan, vang đỏ chảy xuống, tràn xuống tấm khăn trải bàn trắng tinh, loang lổ như máu.
Lăng Hạo Khiêm nhìn vào đó không chút chớp mắt.
Ngày hôm sau, Hạ Cẩn Mai còn đang chăm chú tưới cho chậu cây nhỏ trong phòng thì Vương Tuấn Dương tới phía Sau.
“Chuẩn bị đi.
Theo tôi đi ăn tối”
“Cái gì cơ?”
Hạ Cẩn Mai giật mình chưa hiểu chuyện gì.
“Đi ăn tối với tôi.
Nếu tôi vui tôi sẽ tặng em một món quài”
Hạ Cẩn Mai thật tình không thể nào dò đoán được người đàn ông trước mặt này.
Từ khi tới đây, số đồ anh cho cô rất nhiều, nhưng đều là thứ tính bằng tiên, mà tiền thì cô không còn yêu như trước đây nữa, bởi vì kỳ thực, có tiên mà bị kẹp mất tự do thì cũng chẳng làm được gì.
Nghĩ như vậy Hạ Cẩn Mai lại chẳng có mấy hứng thú.
Nhìn Hạ Cẩn Mai trước sau mím môi không nói Vương Tuấn Dương có phần hơi cụt hứng.
“Không hứng thú sao?”
Vương Tuấn Dương túm lấy người Hạ Cẩn Mai bá đạo ôm vào lòng.