Sau nửa năm nhớ nhung khôn cùng, giờ phút này, cuối cùng anh cũng ôm cô vào lòng, Mộ Bắc Ngật làm sao có thể cam tâm buông tay?
Vì vậy, cho dù phương pháp có hơi ác liệt, anh cũng hết cách.
Anh bất lực nhắm mắt lại, rồi cảm thấy nhói đau, sau đó anh mở mắt ra, chỉ thấy rằng cô đang cúi đầu và cắn những ngón tay của anh.
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức cắn vào ngón tay anh, phun ra máu, nhưng Mộ Bắc Ngật vẫn giữ chặt cô, không có dấu hiệu buông ra.
Cô thở dài buông ra miệng, Mộ Bắc Ngật hít sâu một hơi: “Em vẫn không bỏ được thói cắn người”
“Tổng giám đốc Mộ, anh đã nhận sai người rồi, tôi không phải là Cố Tiểu Mạch của anh!” – Cô tức giận, đơn giản nói ra những lời này nhằm làm cho anh buông cô ra.
Ngay cả khi biết anh ta có thể quen biết mình nhưng trong ký ức của cô lại không có anh. Cố Tiểu Mạch chỉ có thể xem anh là một người lạ cần phải đề phòng.
Anh xoay người cô một cách nhanh chóng, hai tay đổi chỗ cho.
nhau, Cố Tiểu Mạch cứ như vậy bị ép vào tường. Cô phản ứng nhanh muốn vùng ra bỏ chạy. Ai ngờ, Mộ Bắc Ngật trực tiếp bắt lấy chân cô, đè chặt cả người cô lại, giam cô trong lồng ngực mình.
Sắc trời càng ngày càng tối, tâm mắt trong ngõ càng ngày càng không rõ ràng, có chút tối tăm. Cố Tiểu Mạch vẫn còn căng thẳng, vẻ phòng vệ trên mặt vẫn không giảm bớt.
“Tổng giám đốc Mộ lại làm loại chuyện cưỡng ép này với một cô gái, nếu như truyền ra ngoài, e rằng anh sẽ thân bại danh liệt”
“Không sao đâu” – Anh đắc ý.
Cô bị lời nói của anh làm cho tức chết, trái tim anh run lên rất nhiều, cô im lặng nuốt nước bọt, chờ đợi thời cơ. Cố Tiểu Mạch lấy hết can đảm kiễng chân lên, nắm lấy cổ áo của Mộ Bắc Ngật bằng cả hai tay rồi dập mạnh người anh xuống.
Hành động này cô khiến anh không ngờ tới, Cố Tiểu Mạch nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi nói: “Anh nói anh và tôi có một câu chuyện dài, nhưng tôi không cách nào nhớ ra anh là ai. Tại sao anh không thể kiên nhãn chờ tôi nhớ anh, anh ở đây chiếm tiện tôi, thử hỏi tôi làm sao có thiện cảm với anh được”
Trên miệng dường như đang nói rất nhẹ nhàng, nhưng hai chân cô lại bắt đầu di chuyển, cố gắng đá thẳng vào hạ bộ của anh tìm cơ hội thoát ra. Mộ Bắc Ngật có vẻ thản nhiên nhưng thực ra anh có thể nhìn ra được ý đồ của Cố Tiểu Mạch, đôi chân thon dài của anh càng ép cô mạnh hơn.
Đôi mắt nhìn cô của anh có gì đó trào dâng, đôi môi mỏng khế giật giật: “Chờ em nhớ ra tôi?”
Cố Tiểu Mạch lúc này chỉ muốn rời đi mà thôi không chút do dự lập tức gật đầu còn khẽ “Ừm” một tiếng.
“Tôi sẽ giúp em, có được không?”
Cố Tiểu Mạch chưa nhận ra ý của anh trong câu này thì anh ấn môi mình xuống môi cô, trực tiếp hôn cô. Toàn thân cô tê dại, Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp chấp nhận thì đã bị người đàn ông xa lạ mà cô không hề quen biết trực tiếp hôn.
Rõ ràng hôn là một hành động rất thân mật, một việc cần phải vô cùng quen thuộc mới có thể làm được, tại sao anh ta lại cứ thế mà là?
Hai mắt cô mở to, đồng tử co lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Mộ Bắc Ngật, người này đúng là muốn chiếm tiện nghỉ cô.
Ôm cô ấy từ phía sau, hôn cổ cô, và bây giờ … và hôn cả môi cô!
Cố Tiểu Mạch không còn kiên nhẫn hay muốn thỏa hiệp nữa, cô vùng vẫy dữ dội, dùng cả tay và chân, cố gắng đẩy Mộ Bắc Ngật ra.
Cố Tiểu Mạch hé răng ra, trong cơn tức giận, cô cắn xuống không thương tiếc. Mộ Bắc Ngật đột nhiên cảm thấy khóe môi đau nhói, tay bị cắn chảy máu, hiện tại ngay cả môi cũng chảy máu, miệng đầy máu.
Cô bị anh hôn một lúc lâu, dưỡng khí đã dần cạn kiệt, khi anh buông cô ra, cô đã không còn khí lực để tát anh, chỉ có thể gấp gáp thở dốc.
Mộ Bắc Ngật không hài lòng mà đổi sang chỗ khác hôn, nhẹ nhàng mút lấy cổ anh, cánh môi của cô ửng hồng, ánh lên tia nước, cô không còn sức để giãy giụa nữa. Nhưng trong lòng lại uất ức, sau này nhất định phải rời xa người đàn ông này. Càng xa càng tốt!
Hơi thở từ từ trở nên nhẹ hơn, sau đó Cố Tiểu Mạch cảm thấy ớn lạnh ở cổ, không biết anh từ đâu lấy ra một sợi dây chuyền mặt ngọc.
bích đeo nó vào cổ cô.
Cô đột ngột cúi đầu nhìn, hình như mặt dây chuyền ngọc bích có cảm giác rất xưa, nhưng là ngọc bích tinh xảo. Ánh sáng lấp lánh phát ra vào ban đêm khiến cô không khỏi mê mẩn, nhìn chăm chằm vào nó hồi lâu.