Mộ Bắc Ngật nhìn chăm chằm vào trong quán cà phê, ngoài trời bây giờ lạnh như vậy cô lại không nghĩ gì trực tiếp chạy ra ngoài với chiếc áo mỏng manh.
Cô chán ghét anh vậy sao? Muốn trốn anh đến vậy?
Dịch Bách cứ nghĩ Tổng giám đốc Mộ chứng kiến cảnh tượng kia sẽ trực tiếp chạy vào mà mang người đi nhưng hiện giờ anh vẫn bình tĩnh ngồi trong xe. Nhưng nhiệt độ trong xe thì lạnh đến khiến Dịch Bách rét run.
Cố Tiểu Mạch thấy người đàn ông này nhã nhặn, mới cô uống cà phê chắc chắn là muốn chiếm tiện nghỉ gì đó của cô.
“Tay của cô thật là..” – Tên đàn ông nắm lấy tay cô thể hiện đầy ý đồ không tốt, tuy nhiên chưa nắm được bao lâu cô đã rút tay lại.
Cố Tiểu Mạch chủ động bắt lấy tay hắn ta, mạnh mẽ dùng sức bẻ các ngón tay. Tên đàn ông hét lên đau đớn, tất cả mọi người gần đó đều nghiêng đầu nhìn.
“Đừng suốt ngày muốn chiếm tiện nghi người khác” – Cố Tiểu Mạch nhếch môi khinh thường anh ta, bàn tay cô càng dụng lực thêm – “Phụ nữ không dễ ức hiếp vậy đâu”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi” – Tên đàn ông nghiến răng, cầu xin cô buông hắn ra.
Cố Tiểu Mạch khiến hắn chịu đau thêm chút nữa mới buông ra. Cô lấy ly nước lạnh trên bàn trực tiếp rửa qua chỗ bị tên đàn ông khi nãy nắm qua.
Phụ nữ như nàng, xinh đẹp động lòng nhưng cũng lạnh lùng bất khả xâm phạm, chính là từng chùm từng chùm hoa hồng nở rộ Dịch Bách phát hiện Tổng giám đốc Mộ vốn dĩ phải tức giận lại nở một nụ cười nhàn nhạt cứ vậy nhìn Cố Tiểu Mạch biết mất khỏi tâm mắt mình.
Cô đi dọc theo con phố trách những đám đông náo nhiệt, cô thấy một con phố yên tĩnh, quyết định ghé vào. Đột nhiên một cơn gió lạnh từ sau lưng thổi đến khiến cô cảnh giác cao độ, cô cẩn thận quan sát phía sau mình.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường, bên tai giờ chỉ còn tiếng bước chân của cô. Bầu không khí đột nhiên ngưng tụ, đôi tay buông lỏng của cô bắt đầu nhấc lên bày ra tư thế đề phòng.
Người đàn ông phía sau dường như không còn kiên nhãn nữa, đưa tay năm lấy cổ tay cô. Cố Tiểu Mạch ngay lập tức nhanh nhẹn mạnh mẽ thoát ra, đồng thời dùng tay chân đan vào nhau, trực tiếp đá vào chân anh ta. Mộ tránh được đòn tấn công của cô, nhanh chóng lấy tay cô, kéo đến con đường hẻo lánh hơn, yên tĩnh và không có tiếng ồn ào.
ác Ngật đã đoán trước được suy nghĩ của cô, dễ dàng Não cô báo động lớn, toàn thân căng cứng. Cô thật sự đang bị một người đàn ông khống chế. Nhưng hành động tiếp theo của anh khiến cô không cách nào lý giải được. Anh mở áo khoác ra, ôm lấy cô từ phía sau, bao bọc hoàn toàn cơ thể mỏng manh của cô trong lớp áo, Mộ Bắc Ngật chỉ cần một cánh tay có thể dễ dàng ôm trọn cơ thể Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận được cơ thể cô đang sưởi ấm bởi cơ thể anh, cả người cô giờ bị anh bao bọc từ phía sau. Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi muốn nhấc chân đá anh.
Người phía sau đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích”
Cố Tiểu Mạch không biết tại sao lại thực sự nghe lời Mộ Bắc Ngật, chậm rãi hạ chân xuống, ánh mắt suy nghĩ nhanh chóng, giọng nói quen thuộc, cả người đều bị hơi thở trong trẻo vây quanh.
Mộ Bắt Ngật vùi đầu vào vai Cố Tiểu Mạch một lúc mới nói tiếp: “Để tôi được ôm em”
Trái tim cô đang loạn nhịp, cảm giác này quá kỳ lạ, cô quyết định không đánh nhau nữa và để anh ôm cô. Mộ Bắc Ngật cảm giác được người phụ nữ trong tay anh đã ngoan ngoãn, khóe môi vô thức nhếch lên, anh cười thầm.
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, môi mỏng rơi vào trên cổ cô. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước khiến cô toàn thân run lên trong giây lát.
Cố Tiểu Mạch giật băn người, ngay lập tức tỉnh lại, cô làm sao có thể dễ dàng bị giọng nói của Mộ Bấc Ngật mê hoặc như thế.
Người đàn ông này rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cô, Cô Tiểu Mạch đã không tiếp xúc gần gũi với những người đàn ông khác trong sáu tháng qua, và cô chỉ nắm tay Ngu Sâm trên tàu là coi như thân mật lắm rồi, nhưng Mộ Bắc Ngật lại— Cố Tiểu Mạch có chút phát cáu, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận, cô đột nhiên giơ khuỷu tay đáp trả.
Mộ Bắc Ngật vừa hôn cô một cái, lúc này tự nhiên biết mình chọc.
cô tức giận nên không né tránh, chỉ im lặng chịu đựng cơn đau do cùi chỏ đánh vào bụng.
Cố Tiểu Mạch trầm giọng nói: “Buông ral”
“Tức giận?”
Anh ta đang hỏi cái quái gì vậy? Cô cúi đầu nhìn hai tay của anh vẫn đang ôm mình, càng tức giận: “Tổng giám đốc Mộ, anh mà cũng thiếu phụ nữ sao?”
Mộ Bất Ngật thấy răng một khi được ở gần cô, anh không muốn buông tay, vì vậy, cho dù cô có đang tức giận anh thì anh vẫn cố chấp không muốn buông cô ra.