Có chút sụp đổ, bệnh cũ sẽ tái phát.
“Đừng làm gì Nám Nám, nếu không, tôi có chết cũng không tha cho mấy người.”
“Vậy chúng tôi sẽ cho cô và con gái cô cùng nhau lên được, cô cảm thấy được không?”
Tên đó bước từng bước tiến tới, mỗi bước chân đều làm cho Cố Tiểu Mạch hãi hùng khiếp vía, suy sụp tinh thần.
Tên khác cũng cởi áo khoác đen, bế Nám Nám lên, bóp bóp vào phần gáy của cô bé, Nám Nám lập tức lâm vào hôn mê.
Hai mắt Cố Tiểu Mạch phiếm hồng, không đành lòng nhìn một màn này.
Sắc mặt cô trắng bệch, liều lĩnh phóng về phía Nám Nám hô to: “Nám Nám!”
Giọng nói biến mất trong không khí, Cố Tiểu Mạch bị người ta nắm lấy vai, đẩy vào góc tường. Lưng đụng vào tường lạnh, cô chưa kịp cảm nhận đau đớn thì cổ đã bị tên kia bóp chặt.
Lực đạo của gã vô cùng mạnh, khuôn mặt cô trắng dã, hô hấp khó khăn.
Ngay cả hai chữ “Nám Nám” cũng không được rõ ràng nữa.
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức bình sinh muốn tránh thoát gã, nhưng không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nám Nám bị ôm đi.
Cửa phòng bị người ta mở ra, tên này mới híp mắt buông Cố Tiểu Mạch rồi quay người đi ra ngoài.
Cô ho sặc sụa, trán rịn đây mồ hôi, ra sức chạy về phía trước: “Trả Nám Nám, trả Nám Nám cho tôi!”
Tên kia nhanh chóng phản ứng, tránh thoát Cố Tiểu Mạch. Anh ta bỗng nhiên quay người, sắc mặt âm tàn, lấy chăn mền trên giường trói Cố Tiểu Mạch lại.
Cô bị gã trói chặt trên giường, tên kia vẫn đánh vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể cô: “Cô Cố đừng khiêu chiến với tính kiên nhẫn của tôi. Nếu không tôi sẽ không nhân nhượng nữa.”
Cố Tiểu Mạch hô hấp khó khăn, ngay cả một câu cũng không nói thành. Cho đến khi tên đó tức giận rời khỏi bệnh viện, cô vẫn yếu ớt vô vọng giấy dụa trên giường, khóe mắt ấm ướt.
Buông tha tôi không được sao?
Vệt đỏ trên cổ, hơi thở chưa thông, Cố Tiểu Mạch nhanh chóng cởi bỏ chăn mền trên người, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
Đôi mắt dần dần trở nên vô hồn, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là tìm Nám Nám.
Cô vịn tường, gian nan bước đi, chân cảng như nhữn ra, đầu óc choáng váng không thôi.
_— Mắt cô tối sầm lại, lại ngã lăn ra đất, trong lúc mê mang thì nhìn thấy một đôi giày cao gót dừng trước mặt.
“Đưa ả đi, báo thù cho Thiếu Lãnh”
Giọng phụ nữ lạnh lùng, Cố Tiểu Mạch không nghe ra là ai.
Cô chỉ cảm thấy cả người bị kéo lên, không có ai qua lại ở hành lang cả, người đều bị yên lặng không tiếng động mà kéo đi.
Toàn thân cô kiệt sức, cổ họng đau rát, giọng khàn không nói ra được một chữ.
Hai tay Cố Tiểu Mạch chống xuống đất muốn dậy nhưng lại không được.
Hai gã kia ôm đứa bé trong ngực, chuẩn bị cùng đi với bà Mộ. Bọn họ đặc biệt thông thạo lối đi nên mới có thể chuồn khỏi bệnh viện dễ dàng, tránh thoát mọi camera.
Nhưng khoảnh khắc rời khỏi bệnh viện lại hoàn toàn bại lộ trước mắt Mộ Bắc Ngật, không chỗ lẩn trốn.
Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh xe, hai tay nhét túi áo khoác, gương mặt tuấn tú cùng lạnh lùng nhìn về phía hai vị ngày.
Anh nhận ra hai người là thủ hạ của ông nội, trong tay bọn họ còn đang ôm Nám Nám.
“Muốn đi đâu? Lại muốn làm gì?” Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh thấu xương.
Tâm tư của Mộ Bắc Ngật đều dồn lại trên người Nám Nám, Dịch Bách thì chỉ huy đám tay sai cản trở hai người này.
Người áo đen trong nháy mắt tiến vào thế phòng bị, thân thủ cao.
cường cho nên không dễ dàng bị bắt lại.