“Thiếu Lãnh, con quên ông nội cho con mấy tên đàn em à? Mẹ thấy mấy người đó vô cùng phù hợp” Đôi mắt đẹp của bà Mộ nhướn lên, âm hiểm nhếch môi.
Cố Tiểu Mạch trông Nám Nám cả ngày trong phòng bệnh, giúp con bé làm một loạt kiểm tra, lúc bác sĩ nói cơ thể của Nám Nám đã ổn định thì tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.
Nám Nám vui vẻ khoa tay múa chân, không phải truyền nước, cũng không phải ở viện nữa rồi.
Sắc trời đã tối, Cố Tiểu Mạch dỗ Nám Nám ngủ.
Cô thu dọn đống báo chí, cất bước đi qua, liếc mắt một chút ra ngoài cửa sổ. Thành phố xa hoa, ánh đèn nê ông sáng rõ, bầu trời không còn đen tuyền tĩnh mịch.
Không phải anh nói tối nay sẽ tới à? Bây giờ đã là mười giờ mà chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cô thầm nghĩ, mình chỉ ngẫu nhiên nhìn thời gian, không có mong chờ anh sẽ tới.
Trong phòng nghỉ chỉ có ánh đèn mờ nhạt, bước chân cô nhẹ nhàng, liếc tới Nám Nám, đảm bảo con bé chắc chắn đã ngủ mới quay về giường say giấc nồng.
Không gian an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cố Tiểu Mạch ngủ không sâu, nhưng vẫn không phát hiện có hai người yên lặng không tiếng động đi vào phòng.
Hai kẻ đó mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, như chim ưng trong bóng đêm, đôi mắt không ngừng dò xét con mồi. Bọn họ vô thanh vô thức đi tới, con mắt âm trầm, vẻ mặt ngưng trọng.
Phúc chốt liền tới gần giường của Nám Nám.
Sau đó Cố Tiểu Mạch thấy mình mê man mở mắt không thì Nám Nám của cô sẽ bị mang đi trước mắt cô.
Cô đột nhiên mở to mắt, ngồi bật dậy, một trong hai tên nhanh chóng nói: “Ả tỉnh rồi”
“Đã lâu không gặp” Hai người trông thấy Cố Tiểu Mạch thì không hề kinh ngạc hay sợ hãi, ngược lại cười lạnh lùng, tiếng cười trâm thấp vang lên bên tai Cố Tiểu Mạch. Cô liền cảm thấy sợ hãi, run rẩy không thôi.
Trái tim cô nhảy loạn, nhanh chóng mở đèn bàn, liền nhìn thấy gương mặt của hai kẻ đó.
Trong đó có một người chính là lần trước gặp ở tầng hầm dưới lòng đất. Khuôn mặt của anh ta càng âm trầm, nửa trong bóng tối, chăm chú nhìn về phía cô, đủ làm cho nội tâm cô nổi sóng! . đam mỹ hài
Cô đứng bật dậy, bước nhanh về phía Nám Nám, giọng điệu không khỏi có chút run rẩy: “Các người muốn làm gì?”
“Cô Cố, lâu rồi không gặp, không chào hỏi chúng tôi à?” Tên đó cười lạnh lùng, ngón tay dài lạnh băng lướt qua làn da non nớt của Nám Nám, cuối cùng dừng lại ở vị trí kim truyền.
Ánh mắt của Cố Tiểu Mạch chăm chú nhìn thay hướng tay của anh ta, vẻ mặt hoảng hốt. Cô cố gắng trấn định bản thân, nói: ‘Đây là bệnh viện, các người làm gì, tôi đều có thể gọi người tới”
“Cô Cố, cô không dám đâu. Nếu mà báo cảnh sát chúng tôi cũng sẽ không bị đưa đi. Có điều lần trước ở tầng hầm chưa bị nói lời từ biệt, nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc…”
Tên đó nhẹ nhàng phun ra một câu, đúng lúc này anh ta rút kim truyền khỏi tay Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch bất thình lình hét lên, sắc mặt đột biến, Nám Nám cũng vì đau mà nhín chặt mày, cơ thể cuộn lại.
Cố Tiểu Mạch lập tức hô lên: “Dừng tay! Lập tức dừng tay cho tôi!”
Trong hai tên có một tên bước từng bước về phía cô, khóe miệng cười cười, còn một tên khác thì lấy thuốc ra định chạm vào tay của Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch hốt hoảng liều lĩnh chạy về phía Nám Nám: “Đừng!”
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực lao tới, tên đó tránh một cái, thuốc.
trong tay rơi xuống đất, cô không dám chậm trễ quơ thùng thuốc bên cạnh hung hăng đập vào gã.
Hòm thuốc đập vào lưng, người thường chắc chắn đau đớn vô cùng.
Anh ta lại đứng im bất động, tên còn lại thấy thế thì đã mất hết kiên nhẫn.
Tên bị đập trúng lạnh lùng vứt ra một câu: “Cô Cố, lần này nhận lệnh đưa các người đi, cô không chạy thoát được đâu.”
Câu nói đó đã hoàn toàn phá hủy nội tâm của Cố Tiểu Mạch.
Những cố gắng duy trì sự trấn định, bình tĩnh không hoảng sợ trong lòng biến mất. Bóng ma trong lòng cô không ngừng mọc rễ, vươn cây.