Còn cả Nám Nám, Nám Nám được Mộ Bắc Ngật coi như báu vật, đứa con trong bụng Cố Lan Tâm lại bị vạch trần là con của loại người thấp kém, cho dù có được sinh ra cũng sẽ không được coi trọng!
Trong phòng bệnh tâm thần, Cố Lan Tâm như mất trí, trực tiếp rơi từ trên giường xuống đất, cơ thể dù có khỏe mạnh cũng không chịu được kích động như vậy, huống hồ gần đây cơ thể của cô ta vô cùng gầy yếu.
Máu tươi chậm rãi chảy ra từ hạ thân, Cố Lan Tâm cảm nhận được.
phần bụng đau đớn vô cùng, nước mắt chảy ra, dần dần trở nên điên cuồng.
Cô ta biết đứa bé kia không giữ được, mà dù sao cô ta cũng không quan tâm.
Ba mẹ Cố biết Cố Lan Tâm sảy thai thì lập tức đi tới bệnh viện. Cố Chấn Hải nhìn Cố Lan Tâm thì bày ra dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Cố Chấn Hải chắp tay sau lưng, tức giận vô cùng mà mở miệng: “Hoàng Mai, bà xem bà dạy được đứa con gái tốt thế nào, tác oai tác quái, cuối cùng còn tính làm hại nốt thân thể mình có đúng không? Tổng giám đốc Mộ đã sớm không còn kiên nhãn với nó nữa rồi chứ đừng nói gì tới tình cảm. Như này, nếu tổng giám đốc Mộ có nổi giận ném nó ra châu Phi thì tôi cũng mặc kệ đấy!”
Hoàng Mai nghe xong lập tức trợn tròn mắt, xông tới Cố Chấn Hải điên cuồng chất vấn: “Cố Chấn Hải, ông xem mình đang nói mấy lời vô lý gì vậy? Đây là con gái duy nhất của ông đấy, ông cứ thế mà không quan tâm à? Còn cái đứa con gái tiện nhân kia của ông tôi cũng thay ông nuôi chục năm rồi đấy nếu mà ông còn nói thế thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”
“Nếu Lương Dật An không tới, tôi cũng sẽ không chán ghét Cố Tiểu Mạch như vậy. Nhưng giờ, hắn t‹ đến lúc đó sự việc mà bị vạch trân thì nó sẽ được đà bay lên đầu cành biến thành Phượng hoàng!”
“Cô ta không phải con gái của ba? Vậy cô ta là con của ai? Một kẻ không phải người nhà họ Cố mà lại ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, còn cướp đi tất cả của con. Nói cho con, rốt cuộc cô ta là thứ tạp chủng được nhặt từ đâu về?” Cố Lan Tâm có chút mất khống chế mà gào thét lên!
Sắc mặt Cố Chấn Hải mang theo một tia hung ác nham hiểm không rõ. Hoàng Mai thấy thế thì bước nhanh tới muốn trấn an Cố Lan Tâm đang xúc động.
Cánh tay bà ta vừa mới chạm vào liền bị Cố Lan Tâm hất ra, lập tức lại lên tiếng chất vấn: “Mẹ, mẹ trả lời con đi, Cố Cố Lan Tâm ác ý suy đoán, tâm tình thoải mái hơn mà cười một tiếng.
Lần này hoàn toàn không gạt được nữa, gương mặt của Cố Chấn Hải run lên: “Nó đúng là không phải con của ba, là con của Hân Lan và người đàn ông khác. Gần đây ba ruột của nó đã tìm tới nhà chúng ta.
Đúng là châm biếm, Lương Dật An bây giờ là thương nhân giàu nhất Lâm Cảng này”
Lương Dật An là ba ruột của Cố Tiểu Mạch?
Lời của Cố Chấn Hải hóa thành lưỡi dao băng lạnh hung hăng đâm vào lòng Cố Lan Tâm, như vậy có nghĩa là khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa!
Con ngươi Cố Lan Tâm co rụt lại, khuôn mặt dần dần trở nên nhăn nhó, cô ta nắm chặt cái chăn, đột nhiên mở miệng: “Không thể để cho Lương Dật An biết được thân phận thật của Cố Tiểu Mạch. Ba, mẹ, từ nay con sẽ thay thế cho cô tai”
Nghe thế, người đầu tiên không đồng ý là Hoàng Mai: “Lan Tâm, con có ý gì? Con muốn vứt bỏ ba mẹ ruột của mình à? Mẹ không đồng ý!
Không được! Mẹ đã ngậm đảng nuốt cay nuôi con khôn lớn đấy!”
“Nuôi lớn thì sao? Mẹ có thể thể cam tâm nhìn Cố Tiểu Mạch nhận ba con với Lương Dật An, rồi sống một cuộc sống cao sang hơn chúng ta sao? Đó là thương nhân giàu nhất Lâm Cảng đấy, là thứ mà cả đời này mẹ mong cũng không được!”
Câu nói này đã thức tỉnh Cố Chấn Hải…
Sắc trời càng ngày càng muộn, Cố Tiểu Mạch không trở về nhà của Nam Thần An. Từ trước tới nay cô đều không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện nên đã sớm làm thủ tục xuất viện.
Bên ngoài đã tối, Cố Tiểu Mạch về tới phòng làm việc, ngày mai chính là ngày nhập nguồn hàng đầu tiên vào Kinh Đô.