Cảnh tượng này bóp nghẹt trái tim Mộ Bắc Ngật, ngay lập tức xóa tan mọi cảm xúc và lao về phía Cố Tiểu Mạch, sợ cô kích động, ôm cô thật chặt vào lòng.
Mặt của Cố Tiểu Mạch dựa vào ngực của Mộ Bắc Ngật, cảm nhận được nhịp tim của anh, và cả giọng nói vội vàng lo lắng của anh: “Thế nào rồi, đừng sợ, nha? Đừng sợ?”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Cố Tiểu Mạch, Nám Nám ở một bên, mọi người ăn dưa chứng kiến cảnh tưởng bất ngờ này.
Cố Tiểu Mạch ngơ ngác chớp chớp mắt, cô vừa nãy không hề phát bệnh.
Cố Tiểu Mạch hiền lành duỗi tay ra, chọc chọc vào ngực của Mộ Bắc Ngật, hững hờ nói: “Em bây giờ, bình thường rồi”
Câu nói làm cho Mộ Bắc Ngật trở về thực tại, Mộ Bắc Ngật thở phào nhẹ nhõm, quay người lại không tiếng động và buông Cố Tiểu Mạch ra, trở lại thành một tổng giám đốc cao quý như vừa nãy.
Nám Nám tinh ý nhận ra có điều không ổn giữa mẹ và chú lợi hại, cô bé dao động con mắt: “Chú lợi hại, chú vừa nãy nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cháu, khi mẹ Nấm nhỏ tức giận, chỉ cần hôn một cái là dỗ được luôn, chú lợi hại, chú mau thử đi, điều này là có thể hòa dịu đó!”
ệ”, Cố Tiểu Mạch đỏ mặt, Mỗi ngày bảo bối đều đưa ra ý tưởng “tồi ngay lập tức lùi lại.
Mộ Bắc Ngật vẫn giữ nguyên khí chất “người lạ chớ gần”, nhìn cô cũng là dáng vẻ không quan tâm, nhưng lại tiến gần, nhẹ nhàng, hỏi lại: “Đúng không?”
Nám Nám gật đầu: “Đúng đó, mẹ Nấm nhỏ rất dễ dỗ!”
Mộ Bắc Ngật thực sự muốn một nụ hôn nghiêm túc, nhưng điều này trước mặt Nám Nám, Cố Tiểu Mạch nhanh chóng lấy tay che miệng lại, khuôn mặt biểu hiện rõ cảm xúc không vui: “Mộ Bắc Ngật. anh đừng có quá đáng!”
Mộ Bắc Ngật cũng không miễn cưỡng, nhanh chóng đứng thẳng, đến bên Nám Nám, lấy tay xoa nhẹ đầu Nám Nám: “Nám Nám, đừng làm những việc không miễn cưỡng người khác, chúng ta thu dọn xong rồi đi về thôi”
“Cần anh đưa em đến chỗ Nam Thần An không?”
Mặt Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, nói một cách ngắn gọn: “Không cần”
“Buổi tối đi tìm bác sĩ, đề phòng cảm xúc bất ổn, gay go rồi!”
“Tổng giám đốc Mộ quan tâm tôi như vậy? Không bằng Mộ tổng ở lại chăm sóc tôi, được không?” Cố Tiểu Mạch kiềm chế cực điểm, đột nhiên ngước mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, chế giễu nói!
Ôi trời, nghiện lại còn ngại Cô nên dạy cho anh một bài học, làm nhục danh tiếng.
Mộ Bắc Ngật trầm giọng từ chối: “Cô Cố không cần”
“Hai ngày này, Nám Nám không qua chỗ anh ở, anh để con bé cho tôi”
“Nám Nám, cháu có biết bố ruột sinh ra cháu là Mộ Bắc Ngật đột nhiên chau mày, nói chậm rãi rõ ràng với Nám Nám.
Đầu của Cố Tiểu Mạch sắp nổ tung, nhịp tim đập nhanh, đột nhiên không dám nói thêm một câu, nhanh chóng lao về phái Mộ Bắc Ngật, kiêng chân che miệng anh lại, chặn ngay hai, ba từ đẳng sau mà anh sắp nói ra.
Cố Tiểu Mạch tâm tư rối loạn vội che miệng Mộ Bắc Ngật lại. Nám Nám ngồi trên giường nhìn hai vị người lớn quấn quýt lấy nhau như đang xem kịch.
Nám Nám kéo khóe miệng thành một nụ cười trêu tức, còn Mộ Bắc Ngật thì cúi đầu nhìn ánh mắt mang theo ý cảnh cáo của Cố Tiểu Mạch.
Lúc này Cố Tiểu Mạch mới chậm rãi buông Mộ Bắc Ngật ra, vẻ mặt dần dần trấn định lại, thỏa hiệp nói: “Nám Nám, ngoan ngoãn chơi ở chỗ đó với chú lợi hại, gần đây mẹ bận việc ở chỗ làm nên không chăm sóc con được”
“Vậy… được ạ, mẹ Nấm”
Nào ngờ sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đã bình bình lại đột nhiên đen lại.
Mộ Bắc Ngật đưa Nám Nám rời khỏi phòng bệnh, để lại một mình Cố Tiểu Mạch ở đó. Cô dần dần ngồi xổm xuống, cả người dựa vào tường, ngón tay vô thức kiểm tra báo cáo, xác định mỗi thứ đều bình thường vô sự xong, khóe mắt cô mới chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt vui mừng.
Toàn thân cô mất hết sức lực ngồi bệt trên đất dứt khoát thả lỏng, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt trong veo ướt át, những giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.
Những lúc thế này chỉ cần ở một mình là được, không cần bị những người khác phát hiện hay biết tới.
Cố Lan Tâm không bị bệnh, chỉ là không chịu được Cố Tiểu Mạch dựa vào cái gì mà có được cuộc sống tốt như hiện tại, còn cô ta lại giống như con chuột chạy qua đường mà người người đều đuổi đánh.
Những kẻ đã từng nịnh nọt cô ta, dựa vào quyền thế mà gọi cô ta một tiếng cô Cố, bây giờ lại dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn cô ta.