Edit by Thuyển
__________________
Đầu óc Vệ Kiêu tốt, nhớ nhanh, ghi nhớ được nhiều thứ khi được xoa bóp cổ tay, vai và đốt sống cổ.
Bác sĩ Trần khen ngợi cậu: “Thông minh quá”
Vệ Kiêu cong môi cười: “Là do cô dạy tốt đấy ạ”
Bác sĩ Trần nói chuyện với cậu càng hăng say
Anh Cải ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm, thầm nghĩ tên này nam nữ già trẻ đều cân được hết, có ai mà mày không hấp dẫn được không!
Cậu ta hỏi Vệ Kiêu: “Mày học cái này làm gì?”
Vệ Kiêu: “Biết nhiều không thiệt”
Anh Cải: “Sau khi nghỉ hưu mày tính làm bác sĩ vật lý trị liệu à?”
Vệ Kiêu suy nghĩ một chút: “Cũng không phải không được……”
Làm bác sĩ vật lý trị liệu riêng cho bạn trai, nghe có chút kích thích
Anh Cải trợn trắng mắt: “Mày cũng có nhiều sở thích nhỉ”
Kỳ nghỉ kết thúc, cả đội làm trị liệu vật lý, thể hiện trận đấu chính thức bắt đầu
Theo lịch trình dày đặc của huấn luyện viên, những đêm không ngủ của các thiếu niên nghiện game cũng chính thức mở màn
Kế hoạch huấn luyện Thần Phong vạch ra cho các tuyển thủ tương đối khoa học
Mỗi ngày đúng 10 giờ rưỡi có mặt tại phòng huấn luyện, nghe phổ biến công việc cần hoàn thành trong thời gian hoạt động tự do của ngày hôm đó.
Buổi chiều bắt đầu đấu tập từ 1 giờ và có thể kéo dài đến 7 giờ tối
7 giờ sẽ xem lại video trận đấu, khoảng thời gian này sẽ kéo dài tùy theo tâm trạng của huấn luyện viên Thần hôm đó
Nếu tâm trạng không tốt thì 3 tiếng, tâm trạng tốt thì 2 tiếng 59 phút.
Ừm, giới Esport là vậy đấy, cần phải ‘giành giật từng giây’
Sau đó là thời gian hoạt động tự do, tuyển thủ có thể làm livestream của tháng đó
FTW thật sự rất hào phóng, tối thiểu là 18 tiếng, nếu thiếu tiền thì có thể phát sóng nhiều hơn (tỷ lệ chia lợi nhuận cao hơn) nhưng một tháng không được vượt quá 30 tiếng
Tuy là thời gian hoạt động tự do, nhưng Thần Phong là huấn luyện viên đứng đầu trong nước, anh có phương pháp riêng của mình
Mỗi ngày anh sẽ sắp xếp kế hoạch cho từng người khác nhau, đặt mục tiêu cao và cực kì có hệ thống.
Năm đó, khi Việt Văn Nhạc vừa mới được Bạch Tài kéo vào đội, trừ sự liều lĩnh ra thì đâu đâu cũng là khuyết điểm
Thần Phong dạy dỗ cậu ta một tháng, Nhạc thần tiến bộ vượt bậc, sử dụng thợ săn băng trở thành quán quân trong nước
Vệ Kiêu cũng nóng lòng muốn thử kế hoạch luyện tập Thần Phong thiết kế riêng cho mình.
Chờ đến ngày luyện tập đầu tiên.
Vệ Kiêu: “……………”
Thần Phong: “Sao thế?”
Vệ Kiêu vẫy vẫy tờ giấy A4 trên tay: “Chỉ thế này thôi ạ?”
Thần Phong: “Chỉ thế thôi”
Kế hoạch của Vệ Kiêu rất đơn giản và dễ hiểu, cụ thể chia thành ba mục
Đầu tiên, đấu đôi với Bạch Tài
Thứ hai, đấu đôi với Việt Văn Nhạc.
Thứ ba, đấu đôi với Ninh Triết Hàm.
Tại sao đã đấu đôi với tất cả mọi người rồi lại trừ đội trưởng ra!
Thần Phong liếc cậu: “Cậu với Close, cần tôi phải sắp xếp nữa sao?”
Tên này ngày nào cũng đu lấy Close không cho hắn ngủ. còn muốn ghi vào kế hoạch à? Anh đánh chữ cũng mệt lắm đấy
Vệ Kiêu: “………”
Vệ Kiêu nhìn bản kế hoạch chi chít chữ của Bạch Tài và Việt Văn Nhạc, không phục chút nào: “Huấn luyện viên, anh đang làm cho có lệ với em à”
Thần Phong lạnh mặt: “Đưa lại đây”
Mắt Vệ Kiêu sáng rực: “Đúng rồi, bản kế hoạch này sơ sài quá, dù cho thế nào……”
Chưa nói xong cậu thấy Thần Phong viết một dòng chữ nghệch ngoạc như gà bới, xấu ngang ngửa cái poster ma quỷ của huấn luyện viên Thần ——
Thứ tư, không được đấu đôi với Close quá 2 tiếng
Vệ Kiêu: “………….”
Cậu nghi ngờ huấn luyện viên đang nhằm vào cậu, hơn nữa cậu còn có đầy đủ chứng cứ!
Nói khách quan thì kế hoạch huấn luyện của Vệ Kiêu do cả tổ huấn luyện viên vắt óc thiết kế
Thằng nhóc này………
Quá xuất sắc
Trong suốt thời gian tập huấn mùa đông, cậu cũng đánh không ít trận, không ít lần gặp phải đội mạnh.
Mỗi ván, mỗi giai đoạn, mỗi thời điểm cậu đều làm được tốt nhất
Thật sự rất đáng sợ
Một trận đấu bốn năm chục phút, tuyển thủ phạm sai lầm là bình thường, không phạm sai mới khó tin
Nhưng Vệ Kiêu lại là tuyển thủ như vậy
Tiết tấu, tốc độ, hiệu suất dọn rừng cực kì cao
Gank luôn tâm lý, phán đoán, nắm bắt thời cơ tốt
Thao tác cá nhân đều đến mức cực hạn, gây được sát thương lớn………
Thành thật thì Vệ Kiêu có bộc phát một số điểm yếu trong trận với Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun.
Nhưng điểm yếu này
Cho dù Thần Phong có lên kế hoạch tỉ mỉ thế nào cũng không thể vượt qua được bằng huấn luyện cá nhân
Cuối cùng tổ huấn luyện viên đưa ra đề nghị là ——
Cản Vệ Kiêu trở thành Close tiếp theo.
Trưởng thành cùng cả đội
Thứ Vệ Kiêu cần nhất là bồi dưỡng sự ăn ý với đồng đội
Mà đồng đội cũng có thể làm quen với tiết tấu của cậu qua đấu đôi
Là đi rừng mới của FTW, Vệ Kiêu có khả năng khống chế tiết tấ, đồng đội cũng muốn theo kịp tiết tấu của cậu
Thời gian huấn luyện trôi qua rất nhanh
Chớp mắt đã chỉ cách vòng bảng hai ba ngày.
Trải qua tám ngày tìm tòi học hỏi, Vệ Kiêu cảm thấy mình có hiểu biết về mát xa.
Bác sĩ Trần ấn cổ tay cậu: “…….Chỉ lý thuyết thôi cũng không được gì, muốn có tay nghề thì phải luyện”
Anh Cải bên cạnh trợn trắng mắt: Tên cầm thú họ Vệ này giỏi thật đấy, lừa lọc được bác sĩ Trần thu mình làm ‘đệ tử ngoại môn’
Chắc quý cô Trần cũng không rõ, tại sao bà lại dạy một tuyển thủ esport tiền đồ vô lượng cách mát xa!
Lời này đả động đến Vệ Kiêu: “Ừm, phải luyện”
Anh Cải nghiêng đầu nhìn cậu: “Kiêu gia thương xót, đừng luyện trên người tao”
Vệ Kiêu khinh bỉ nhìn tay chân mảnh khảnh của cậu ta: “Mày đừng mơ!”
Có luyện thì phải kiếm đội trưởng chứ.
Cổ tay, cánh tay, bả vai, xương quai xanh, ngực, bụng nhỏ……của đội trưởng.
Khụ khụ, lạc đề rồi, khi mát xa hẳn là không đụng đến ngực và bụng nhỏ nhỉ?
Huấn luyện chung của FTW dừng lại lúc 11 giờ, còn lại là thời gian tự do, nhưng đến 2 giờ Thần Phong sẽ đến phòng huấn luyện đuổi người.
Ngủ muộn không tốt về lâu về dài
Mấy ngày nay Vệ Kiêu đều làm việc và nghỉ ngơi theo Lục Phong.
Đội trưởng vừa rời phòng huấn luyện, cậu cũng quay lưng đi ra ngoài
Mệt mỏi cả ngày rồi, không hôn ngủ ngon cái thì đáng thương quá.
Bé con Vệ không chịu nổi nỗi tủi thân này!
Buổi tối Vệ Kiêu và Lục Phong xách theo anh Cải đấu ba, đánh xong một ván thì đúng 10 rưỡi
Anh Cải là chủ phòng, quay sang hỏi hai vị kia: “Chơi thêm ván nữa không?”
Thời điểm này hơi khó xử, nếu nói đội trưởng đi ngủ thì chưa đến giờ, nếu nói chưa đi ngủ đánh thêm một ván thì quá giờ.
Lục Phong vừa muốn mở miệng, Vệ Kiêu nhanh chóng rời khỏi phòng chơi: “Không đánh nữa!”
Anh Cải: “???”
Cậu ta sợ đây không phải ảo giác
Lục Phong nhìn cậu: “Mệt rồi à?”
Vệ Kiêu liếm khóe môi: “Dạ”. Âm cuối hơi nũng nịu
Lục Phong: “…….”
Vệ Kiêu cầm điện thoại đứng dậy, bước ra khỏi phòng huấn luyện trước: “Mai gặp nhé anh Cải”
Bạch Tài xua xua tay, vùi đầu đăng weibo: “Phụ trợ tên Cải ddnag cô độc, online tuyển vua đi rừng”
Fans dưới bình luận: [Anh Cải lại bị vứt bỏ rồi!]
[Khổ thân Cải của tui, trong đội có hai vua đi rừng, cậu ấy còn phải tìm ‘dã’ vương* bên ngoài]
* Dã vương là vua đi rừng, ‘dã’ trong ‘dã vương’ cũng có thể hiểu là ‘dã’ trong ‘dã nam nhân’ >>> kiếm trai bên ngoài :)))
Pha chơi chữ này quá tuyệt diệu
[Tôi hơi tò mò, hai vị vua kia về sớm làm gì đấy?]
[Qua weibo Quái Đế, xem văn CP song dã của FTW]
[Đù, mấy chị em thế mà cũng nghĩ được, Close và Quiet ở hẻm núi đánh nhau rồi bây giờ leo lên giường đánh tiếp?]
[Khó nói, có khi trong phòng huấn luyện thì bình tĩnh đấu đôi, bên ngoài thì lại hôn kiểu Pháp nồng nhiệt]
[Lầu trên, quăng bút cho mày đấy, viết đi!]
Bạch Tài đúng là kiếm được vua đi rừng thật
Khi đội trưởng Mạc của RR liên hệ xin vào đội, anh Cải ngửi thấy mùi tiền!
Mạc lắm tiền: [Quiet đâu?]
Bạch Tài: [Ngủ]
Mạc lắm tiền: [Sớm vậy?]
Bạch Tài cảnh giác: [Đội trưởng Mạc đến chơi game với tôi hay là hỏi thăm tin tình báo vậy?]
Mạc lắm tiền cười ha ha: [Tôi đến quăng tiền cho các cậu]
Nghe thấy tiền thì lỗ tai anh Cải dựng đứng lên: [Đội trưởng Mạc thật hào phóng]
Xe còn đang trên đường giao đến, bây giờ lại tới đưa tiền
Mạc lắm tiền trầm ngâm nói: [Đúng vậy……]
Anh Cải nghe thấy thì: “……”
Đù, thế mà đến đưa tiền thật?
Trụ sở của đội nhà bên làm từ nhân dân tệ à!
Mạc lắm tiền: [Cậu thấy thế nào?]
Anh Cải vỗ ngực: [Không có vấn đề gì!]
Không thể không nói, fans nhiều thế mà chỉ có một hai người phán được chân tướng
Hai người trong phòng huấn luyện thì quy củ, vừa ra của liền……….
Vệ Kiêu lôi Lục Phong đến góc khuất hành lang
Lục Phong nắm cổ tay cậu: “Về phòng đi”
Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm: “Chờ không kịp”
Lục Phong: “………”
Vệ Kiêu không có gì là không dám nói: “Cả đêm nay, không một giây phút nào là em không muốn………ưm……….”
Câu từ đứt quãng, kèm thêm tiếng hừ nhẹ quanh quẩn bên môi.
Cả đêm nay hai người họ không được ở bên nhau, đừng nói là hôn một chút, đến tay cũng không chạm được.
Vệ Kiêu nhịn hết nổi rồi!
Đêm này Vệ Kiêu cũng ở lì trong phòng Lục Phong, một chốc lại muốn hôn, sau đó lại muốn hôn, hôn trộm Lục Phong đang làm việc, trước khi ngủ cũng phải dỗ lên dỗ xuống mới chịu về phòng.
Lục Phong cũng chiều cậu, muốn gì cho nấy, lần nào cũng làm cho Vệ Kiêu thỏa mãn rồi lại thòm thèm
Ở phương diện khơi dậy ham muốn của người khác, đại ma vương vô địch.
Hôm nay Vệ Kiêu cũng đến, cậu vào phòng hỏi: “Đội trưởng đêm nay có phải làm việc không?”
Lục Phong nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cậu: “Không” Cho dù có cũng thành không.
Vệ Kiêu hưng phấn nói: “Vậy anh mau đi tắm rửa đi!”
Lục Phong rũ mắt nhìn cậu: “Em phải về ngủ à?”
Vệ Kiêu cố tình úp úp mở mở: “Không ngủ, nói chung anh cứ đi tắm trước đi”
Lục Phong: “……….”
Lục Phong thở ra một hơi: “Bé con……”
Vệ Kiêu đẩy hắn vào phòng tắm: “Nhanh lên đi, sắp đến 12 giờ rồi, em chờ anh”
Đồng hồ sinh học của đội trưởng quá đúng giờ, đến giờ đi ngủ là ngủ thật.
Lục Phong do dự một hồi, không nói gì nữa: “Được”
Vệ Kiêu không bắt kịp mạch não trưởng thành của đội trưởng nhà mình chút nào, chỉ nghĩ đến phương pháp trị liệu vật lý của bác sĩ Trần.
Không vấn đề gì, chắc chắn có thể làm đội trưởng sướng!
Vệ Kiêu cực kì tự tin.
Một lúc sau, Lục Phong đi ra
Trong phòng tắm toàn là hơi nước, Lục Phong chỉ khoác một kiện áo choàng tắm lỏng lẻo, lộ ra một mảng lớn trước ngực, cổ thon dài kèm theo xương quai hàm hoàn mỹ, giọt nước từ gương mặt rơi xuống xương quai xanh trong áo.
Tim Vệ Kiêu đập mạnh
Cậu nhìn quen đội trưởng lạnh như băng rồi, không biết nên làm gì với đội trưởng lười biếng gợi cảm cả…….
Lục Phong nhìn cậu: “Muốn đi tắm không?”
Vệ Kiêu đỏ mặt: “Về tắm sau”
Xong rồi, giọng nói của đội trưởng, nghe hay muốn chết
Giọng Lục Phong lẫn theo ý cười: “Buồn ngủ chưa?”
Vệ Kiêu: “!”
Lục Phong tới gần cậu, mùi hương nhàn nhạt cùng với cảm giác áp bách mạnh mẽ đánh úp làm Vệ Kiêu cảm thấy choáng váng.
Lục Phong chưa hề làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt hắn từ cái trán trơn bóng kéo xuống lông mi đang khẽ run lên rồi đên đôi môi nhạt màu của cậu.
Cả người Vệ Kiêu tê dại như bị thiêu đốt
“Đội trưởng……” Vệ Kiêu nhỏ giọng gọi hắn
Lục Phong: “Ừ”
Đầu óc Vệ Kiêu nóng lên: “Chúng ta làm đi”
Đôi mắt Lục Phong đen thẳm, vẫn giữ tư thế gần gũi như thế nhìn cậu: “Làm cái gì?”
Miệng lưỡi Vệ Kiêu khô khốc, cậu liếm môi dưới: “Tình”
Vừa nói xong, Lục Phong đè gáy cậu, hôn lấy môi cậu
Ánh mắt lúc trước tựa như yên bình trước bão tố, khi cánh môi chạm nhau, lại tựa như bão tố, không thể giữ bình tĩnh.
Lục Phong hôn vầng trán xinh đẹp của cậu, đôi mắt run rẩy, sống mũi cao thẳng, rồi đến cái cằm xinh đẹp, xương quai xanh………
Vệ Kiêu trợn to mắt, thân thể cong lên, không thể chịu nổi kích thích này: “Đội trưởn……Đội trưởng……..”
Một loạt tiếng kêu nhẹ nhàng, nũng nịu hơn ngày thường, giống như mèo con làm nũng.
Lục Phong chờ cậu hoàn hồn, ẩn nhẫn hôn lên chóp mũi cậu: “Đi ngủ sớm đi”
Đôi mắt lờ đờ của Vệ Kiêu chậm rãi nhìn về phía Lục Phong, thân thể vẫn còn mềm nhũn: “Này……”
Lục Phong đang kiềm nén không muốn nghe giọng cậu chút nào.
Thế nhưng Vệ Kiêu muốn nghịch cho bằng được: “Thế này thoải mái quá!”