Hai người gặp nhau giữa đường, Vệ Kiêu bảo bác tài dừng xe
Thời tiết tháng hai còn hơi lạnh, Vệ Kiêu không mặc nhiều đồ lắm, cậu xuống xe thì hít vào một ngụm khí lạnh, lạnh run rẩy.
Phía trước có một chiếc xe Cullinan màu xám bạc dừng bên đường
Xe địa hình của Roll-Royce đường nét cứng cáp, thân xe dài, nóc cap, người bình thường đứng cạnh sẽ bị dìm chiều cao nhưng Lục Phong lại không như vậy.
Hắn mặc một chiếc áo khoác dài, bên trong là áo len cao cổ màu đen, bàn tay thon dài lộ ra ngoài cổ tay áo, trên tay cầm điện thoại màu đen
Màu sắc tông lạnh, khuôn mặt ít nói cười, nom còn lạnh lẽo hơn mùa đông gấp ba lần
Khi tầm mắt hắn hướng về phía cậu, Vệ Kiêu lập tức được bao phủ bởi hơi ấm
Vệ Kiêu không quan tâm đây là ở đường cái, không rảnh vào xe, tựa vào chiếc Cullinan cao lớn, ôm chặt Lục Phong: “Đội trưởng……”
Giọng nói Lục Phong trầm thấp: “Ừ”
Vệ Kiêu chôn mặt vào cổ hắn, cảm xúc trong lòng quá mãnh liệt, cuối cùng lại hóa thành ba chữ: “Muốn hôn anh”
Lục Phong: “…….”
Không nói thì thôi, nói xong trong lòng Vệ Kiêu lại cảm thấy chua chua ngọt ngọt không thể kiềm chế
Muốn dựa sát vào hắn, muốn hôn hắn, muốn mãi mãi ôm hắn như vậy.
Làm nũng nhiều sẽ nghiện, nhất là khi có người chiều chuộng cậu như vậy.
Vệ Kiêu trộm đụng chạm vào cổ hắn, không tính là hôn, chỉ là dùng đôi môi hơi lạnh chạm vào phần cổ ấm áp của hắn.
Lục Phong hít nhẹ một hơi: “Bé con”
Vệ Kiêu không chịu buông hắn ra: “Không có ai nhìn thấy đâu”
Hôn thì không dám nhưng nếu không làm gì thì lại khó chịu
Bàn tay đặt trên eo cậu của Lục Phong hơi buông lỏng, hơi dùng sức kéo cửa xe ghế sau ra.
Vệ Kiêu nghe thấy: “Đợi thêm chút nữa đi” Ôm lâu hơn xíu
Ai ngờ Lục Phong lại đẩy cậu vào ghế sau
Bên trong xe khá rộng, nhất là hàng ghế phía sau, thậm chí còn có thể xem như giường.
Vệ Kiêu không phải ngồi vào mà là ngã vào, tựa vào bên cửa sổ: “A……”
Một bên đầu gối Lục Phong đặt giữa hai chân cậu, hôn lấy môi cậu.
Vệ Kiêu: “!”
Cửa ghế sau đóng lại, cửa sổ xe có chống nhìn trộm, không ai nhìn được
Không gian bên trong xe ấm áp, chỉ vang lên tiếng hôn môi nóng bỏng
Nhưng dù có rộng rãi thế nào thì hai người đàn ông cao lớn ở trong cũng khá chật chội
Nhưng không sao cả, càng chật càng tốt, tốt nhất là không có tí khoảng cách nào
Đến khi xe khởi hành, Vệ Kiêu ngồi ở ghế phụ chỉnh sửa quần áo
“Đội trưởng…….” Cậu ỷ vào việc Lục Phong đang lái xem, miệng bắt đầu buông thả: “Lúc nãy anh làm em sợ muốn chết”
Ngón tay thon dài của Lục Phong nắm lấy vô lăng, mắt nhìn thẳng
Vệ Kiêu nhìn trộm hắn một cái, nói: “Em còn tưởng anh muốn chịch em trong xe chứ”
Lục Phong: “…….”
Xe đột nhiên phanh gấp khiến Vệ Kiêu kêu lên một tiếng, may là có thắt dây an toàn
Lục Phong dừng xe bên đường, nhìn cậu: “Có muốn về trụ sở nữa không”
Hai mắt Vệ Kiêu cong cong: “Không muốn”
Lục Phong nhướng mày
Vệ Kiêu lặng lẽ ngoắc lấy ngón tay hắn: “Muốn về nhà”
Cậu nhấn mạnh từ ‘nhà’ này
Không phải là về trụ sở, mà là về nhà
Đó là gia đình của họ, FTW.
Lục Phong nghiêm túc nhìn cậu, rồi nắm lấy ngón tay nghịch ngợm, đan mười ngón tay vào tay cậu
Vệ Kiêu cong môi cười
Sau khi trở lại trụ sở, Vệ Kiêu lấy giấy tờ đưa cho Hạng Lục
Cậu còn phải qua trường học một chuyến, sau đó chuyện tạm nghỉ coi như là xong.
Vệ Kiêu cảm thấy nhẹ nhõm.
Những gì cần làm đều làm xong rồi, bây giờ chỉ cần thả lỏng
Vòng đấu bảng, vòng loại trực tiếp, chung kết trong nước, rồi đến thi đấu toàn cầu
Năm nay Vệ Kiêu chắc chắn sẽ khắc tên FTW trên cúp quán quân!
Kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi, ba ngày chớp mắt đã qua
Vệ Kiêu ngoại trừ việc lên trường còn lại đều ở câu lạc bộ
Lục Phong bận việc, cậu tự chơi; Lục Phong xong việc, cậu quấn lấy Lục Phong đòi đấu đôi
Thỉnh thoảng ngứa tay thì solo với đội trưởng mấy trận, tuyệt đối không chơi nhiều
Thế giới hai người ngọt ngào bị anh Cải đẩy cửa đi vào phá vỡ
Vệ Kiêu chưa từng ghé tên Cải như lúc này: “Mày quay lại sớm như thế để làm gì!”
Lúc đi học chưa thấy tích cực như vậy
Bạch Tài kinh ngạc: “Ông đây yêu thương câu lạc bộ thì quay về sớm chứ sao, mày đã không khen thì thôi, thế nào dám chê tao?”
Xin lỗi, Vệ Kiêu thích câu lạc bộ không có ai hơn
Không có ai thật thích, cậu có thể hôn đội trưởng bất cứ lúc nào, bây giờ……còn phải trốn tránh khắp nơi
Khụ, vụ trốn tránh này cũng khá kích thích
Vệ Kiêu xách giúp anh Cải một cái túi: “Mày xách đá đi à?” Sao lại nặng như vậy!
Bạch Tài trợn tròn mắt: “Cho mày đấy”
Vệ Kiêu: “…….”
Anh Cải: “Đừng làm rớt”
Vệ Kiêu mở khóa kéo ra, bên trong là mấy quả dưa hấu xanh mượt trơn bóng: “Đù, được đấy mày”
Bạch Tài rụt rè nói: “Thấy ven đường, tiện tay mau hai quả”
Thằng súc sinh này không hiểu sao chỉ thích ăn dưa hấu, thứ này cũng không hẳn là đắt, nhưng lại rất nặng, không hiểu cậu ta lấy đâu ra sức xách từ quê lên.
Vệ Kiêu vạch trần: “Đây là đặc sản nhà mày đúng không”
Bạch Tài: “……”
Vệ Kiêu cảm thấy rất hài lòng: “Cảm ơn nhé Bạch thần, tao đăng weibo khoe tình cảm đây”
Anh Cải: “…………”
Có gì đó không đúng lắm………Ồ, biết rồi!
Cậu ta vội vàng kêu lên: “Khoe cái con cẹc, ông đây đếch yêu mày!”
Vệ Kiêu: “Ừ ừ, không yêu không yêu, chỉ đắm đuối thôi”
Bạch Tài: “……”
Từng gặp qua nhiều người mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy cả
Cậu ta mệt muốn chết rồi, vừa thu dọn đồ đặc vừa lên lầu, xong xuôi đã qua nửa tiếng
Anh Cải nhìn phòng ngủ sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp của mình trong lòng cảm thấy thoải mái
Xong rồi!
Bạch Tài nằm trên giường, tính ngủ một giấc, sau đó……
Cậu ta mở to mắt, đột nhiên nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của đội trưởng.
Radar của anh Cải cảnh báo nguy hiểm, chạy vọt qua phòng ngủ Vệ Kiêu: “Mẹ mày, đừng có mà đăng weibo đấy!”
Vệ Kiêu không ở trong phòng
Anh Cải luống cuống, thằng nhóc này chỉ giỏi kiếm thù cho ông đây!
Nếu mà nó khoe tình cảm với mình thì kiểu gì đội trưởng chả ghe!
Đội trưởng mà ghen thì mình có bị đuổi không nhỉ?
Anh Cải không hổ danh là Quái Đế, trí tưởng tượng vượt mây xanh
Không tìm thấy Vệ Kiêu, Vệ Kiêu chỉ có thể mở weibo xem Vệ Kiêu có đăng bài không
Xin người đừng đăng bài, thằng chó Vệ này làm người một lần đi!
Sau đó…
Bạch Tài thấy được, khóe miệng cậu ta run rẩy, mắt sắp mù
Vệ Kiêu đã đăng weibo, đăng một phút trước
Cũng là khoe tình cảm đấy, hơn nữa cũng có dưa hấu, cũng có tên của anh Cải
Nhưng mà!
FTW.Quiet: Dưa anh Cải mua ngọt lắm, đúng không đội trưởng @FTW.Close
Đăng kèm một bức ảnh, trong ảnh không có người, chỉ có một bàn tay mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, nước da trắng lạnh, cầm một chiếc nĩa bạc, hệt như một tác phẩm nghệ thuật
Trên nĩa còn ghim miếng dưa hấu đỏ tươi, nước trong veo, khiến người xem cũng cảm nhận được vị ngọt
Ảnh chụp không người nhưng động tác như thể đang đút cho ai đó ăn
Kết hợp với nội dung bài đăng………
Anh Cải ném điện thoại đi, niệm: Đúng là ngu mới lo cho nó.
Khoe tình cảm, ăn dưa hấu, nhắc tên anh Cải trên weibo
Nhưng cậu ta chỉ là cái background thôi!
Vệ Kiêu đang khoe tình cảm với đội trưởng!
Bình luận đầu tiên phía dưới là Close, chỉ một chữ: [Ngọt]
Trên đời này có kiểu người ít nói, kiệm lời như vàng, nhưng chỉ cần một chữ thôi cũng đủ chấn động
——Close ngọt
Hotsearch mới tăng thứ hạng như vận tốc ánh sáng
Vệ Kiêu vừa ăn dưa vừa cảm thấy hài lòng: “Anh Lục ngầu quá, ảnh đẹp quá”
Hạng Lục: “……” Tôi không cần!
Tay là tay Close, người được đút là Vệ Kiêu.
Hạng Lục chụp toàn bộ khung cảnh có cả hai người, nhưng ‘thánh marketing’ Vệ Kiêu đã xử lí tốt
Toàn bộ ảnh quá bắt mắt, chỉ có thể tự mình xem, đăng lên sẽ có chuyện lớn
Vệ Kiêu thích không buông tay: “Đội trưởng, tay anh đẹp thật đấy!”
Lục Phong đút cho cậu một miếng dưa hấu đã gỡ hạt: “Ăn ít thôi, lạnh”
Vệ Kiêu gật đầu lia lịa: “Ăn thêm ba miếng nữa!”
Lục Phong: “Hai miếng thôi”
Vệ Kiêu: “Vậy em chỉ cần một miếng thôi”
Lục Phong nhìn cậu
Vệ Kiêu nói hết câu: “Anh đút em đi”
Hạng Lục: “…………………………”
Tôi không nên ở chỗ này, tôi nên ở dưới chân bàn!
Lục Phong không kiêng dè Hạng Lục, nhưng chưa đến mức chiều theo ý Vệ Kiêu ngay trước mặt anh ta: “Thế đừng ăn nữa”
Vệ Kiêu: “A………”
Nhõng nhẽo quá, vừa mất dưa hấu, hôn cũng không có luôn!
Lúc này điện thoại Hạng Lục vang lên, cuộc gọi wechat
Anh ta lướt qua, rồi nói với Lục Phong: “Bác sĩ Trần đến rồi”
Lục Phong buông nĩa bạc ra, trả lời: “Được”
Vệ Kiêu nghe thấy, tò mò hỏi: “Bác sĩ Trần?”
Hạng Lục giải thích: “Đội bác sĩ vật lí trị liệu, cậu chưa gặp đúng không”
Vệ Kiêu đã hiểu: “À à à!”
Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp này, về cơ bản câu lạc bộ nào cũng sẽ sắp xếp bác sĩ vật lí trị liệu và bác sĩ tâm lý
Kiểu nhà giàu yêu tuyển thủ như con như FTW tất nhiên cũng sẽ có.
Trước kì tập huấn mùa đông, bởi vì đi tận 15 ngày nên không thể sắp xếp đi theo, nhưng sau khi bắt đầu thi đấu trong nước, tất cả hậu cần sẽ được xử lý ổn thỏa
Vệ Kiêu khá tò mò: “Vật lí trị liệu có đau không?”
Hạng Lục: “……”
Anh ta nhìn sang Lục Phong, trong lòng bồn chồn
Có đau hay không thì không biết, anh ta chưa từng trải nghiệm, nhưng đã từng thấy.
Lúc trước, mỗi lần Lục Phong làm vật lý trị liệu đều tránh đi, Hạng Lục là người duy nhất thấy.
Lục Phong chưa từng hé răng, hô hấp cũng vững vàng, nhưng sau khi trị liệu xong, trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng lộ vẻ đau đớn
Xoa nắn chỗ bị thương, nói không đau là giả
Trị liệu vật lí hồi phục, không đau thì làm sao có kết quả
Lục Phong đứng dậy, ngón tau nắm lấy khớp xương cổ tay của Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu kêu lên một tiếng: “Ngứa”
Cả người cậu cảm thấy ngứa ngáy, nhất là chỗ Lục Phong chạm vào, chạm vào chỗ nào ngứa chỗ đấy.
Lục Phong hơi dùng sức, đầu ngón tay ấn vào huyệt đạo của cậu: “Đau không?”
Cảm giác tê dại lan ra khắp cánh tay, Vệ Kiêu lắc đầu: “Không đau chút nào” Còn rất thoải mái
Lục Phong thả cậu ra: “Đừng sợ, trị liệu vật lí dự phòng không đau”
Vệ Kiêu xoa xoa cổ tay mình: “Đội trưởng giỏi quá, cái này cũng biết”
Lục Phong: “…….”
Vệ Kiêu cảm thấy mình không thể lạc hậu được, thầm nghĩ: Chờ đến khi mình học được sẽ mát xa toàn thân cho đội trưởng.
Vệ Kiêu thuộc phái hành động
Buổi chiều cả đội cùng làm vật lí trị liệu dự phòng, Vệ Kiêu khiêm tốn hỏi bài, hỏi cái này hỏi cái kia
Bác sĩ Trần là phụ nữ, gặp đứa nhỏ đẹp trai, thích cười lại dẻo miệng như thế thì hỏi gì đáp nấy