Đoạn đối thoại đùa giỡn của Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi khiến cho toàn bộ thành viên của ba tông đều trợn mắt.
- Hai ngươi này là đường huynh muội!
- Đợi lát nữa đoàn chiến, một người trong đó sẽ không cố tình bỏ chạy chứ?
Đệ tử của Vân Nhạc môn và Thủy Nguyệt phái đều xì xào bàn tán, có vẻ không quá tin tưởng hai người trên sân.
Ngược lại, cao tầng của hai tông môn thì vẻ mặt rất bình tĩnh.
Chiến đấu cấp bậc Thông Mạch kỳ, thật sự khó mà giấu giếm được bao nhiêu bí mật trong mắt cường giả Hóa Khí cảnh.
Thí Kim Đài.
Ánh mắt Trần Vũ đảo qua hai nữ một nam còn lại của Thủy Nguyệt phái.
Thiếu niên còn lại mi thanh mục tú, thần thái có một tia âm nhu nữ tính.
Trong hai nữ tử thì có một người dung mạo bình thường.
Thiếu nữ cuối cùng thì kinh diễm đến mức khiến người nhìn sáng mắt lên, đây là một thiếu nữ rất đặc biệt, thanh nhã hàm súc, mày liễu dài tận tóc mai, mắt như ánh sao, thuần mỹ động lòng người.
Ồ?
Trần Vũ cảm thấy nữ nhân này dường như có chút quen mắt.
Lúc này, thiếu nữ thanh nhã đang đặt một chiếc cổ cầm trước người.
- Thường huynh, Dịch mỗ từng nghe qua uy danh của ngươi. Trận chiến hôm nay, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Dịch Vân Phi ôm quyền cười một tiếng.
- Chỉ mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.
Thường Hiên vẻ mặt lãnh đạm, hời hợt đáp.
Vân Nhạc tông chủ mở miệng, tuyên bố:
- Quy tắc luận bàn giống như những lần trước. Đệ tử thất bại chịu thua, hoặc thoát ly Thí Kim Đài, sẽ bị đào thải khỏi trận đấu.
- Cho đến khi một bên thất bại, hoặc bị loại toàn bộ. Trên đài còn người của bên nào thì bên đó thắng.
Thủy Nguyệt tông chủ bổ sung.
Trận chiến này không phải chuyện đùa, quan hệ đến ván cờ của ba tông.
Ngay sau đó, Vân Nhạc tông chủ và Thủy Nguyệt tông chủ sẽ phụ trách tự mình phán quyết, giám sát lẫn nhau.
- Thường huynh, tiếp của ta một kiếm!
Dịch Vân Phi khẽ quát một tiếng, bảo khí hàn kiếm trong tay rời khỏi vỏ.
“Vù...”
Một đạo kiếm hình cung giống như sương lạnh phá vỡ không khí, mang theo một trận hàn khí chém thẳng về phía Thường Hiên.
Một kiếm này không đơn giản, vài tên đệ tử Thông Mạch kỳ còn lại của Vân Nhạc môn chỉ cảm nhận dư âm cũng cảm thấy da thịt phát lạnh, khí huyết đông cứng.
Đệ tử chân truyền, vừa ra tay liền hiển lộ uy thế, cách không một kiếm là có thể chém giết Thông Mạch kỳ.
- Thực lực của Dịch Vân Phi rốt cục mạnh đến mức nào, mỗi lần ra tay, lần sau luôn mạnh hơn lần trước. Lúc ở Vân Uyên sơn mạch, hẳn là chưa xuất hết toàn lực.
Trần Vũ thầm giật mình.
- Đến hay lắm!
Thường Hiên tay cầm trường đao, cũng là bảo khí hạ phẩm, thân đao rung lên, đánh ra một đạo ánh đao huyết ảnh kinh nhiếp tâm hồn.
Một luồng huyết khí giết chóc từ trên người Thường Hiên tản ra, khiến người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía.
“Keng...”
Đạo Kiếm hình cung giống như hàn sương va chạm với làn sóng ánh đao huyết ảnh, sau đó xẹt qua nhau, hai luồng huyết khí và hàn khí chạm nhau rồi nổ tung, không khí chấn động dấy lên cuồng phong, khiến cho mấy trượng xung quanh hai người đều trở thành khu vực “không thể tiếp cận”.
Trong khoảng khắc, hai đệ tử chân truyền giao phong mười mấy chiêu, hàn phong và huyết lãng (*) mạnh mẽ bức lui những đệ tử khác.
- Thật mạnh!
Những đội viên còn lại đều hít sâu một hơi, tạm thời không ra tay.
Trong trận chiến này, đao pháp của Thường Hiên bá đạo không gì sánh nổi, giết chóc lãnh khốc, càng đánh càng hung, tròng mắt mơ hồ hiện lên một vằn máu.
Luận chiến đấu trực diện, Thường Hiên không hề e ngại.
Chẳng qua, kiếm pháp của Dịch Vân Phi cũng huyền diệu phi thường, hàn phong vô hình lặng lẽ ngưng kết huyết dịch trong cơ thể đối phương, khiến cho thân thể đối phương đông cứng, hành động trì trệ.
- Uy danh của Thường huynh quả nhiên danh xứng với thực, nếu như đánh tiếp, một hai trăm chiêu cũng khó mà phân thắng bại.
Dịch Vân Phi thong dong cười nhạt.
Trên thực tế, uy lực đao pháp của Thường Hiên khiến hắn giật mình không thôi. Nếu như cứng rắn so đấu thì e rằng bản thân cũng sẽ thua thiệt.
- Kết kiếm trận!
Dịch Vân Phi cấp tốc thối lui, bỗng nhiên vung tay.
“Keng keng...”
Vừa dứt lời, hai đạo kiếm hoa tản mát hàn khí từ hai bên sườn phía sau xuyên qua, bổ tới trước.
Chỉ thấy Trần Dĩnh Nhi và thiếu niên âm nhu xuất thủ, mỗi người cầm một thanh bảo khí hàn kiếm, đánh ra hai đạo kiếm ảnh, cùng với Dịch Vân Phi tạo thành trận hình hình tam giác.
Thoáng chốc, hàn khí trên bảo kiếm trong tay Dịch Vân Phi, Trần Dĩnh Nhi và thiếu niên âm nhu dung hợp cùng một chỗ, trong phương viên hai trượng, dấy lên một trận hàn khí lạnh buốt càn quét.
Trong đó, Dịch Vân Phi chính là hạch tâm của trận hình ba người này.
- Trảm!
Hắn vung một kiếm chém tới, mắt thường chỉ nhìn thấy một đạo sóng khí lạnh lẽo khổng lồ cuốn thẳng tới hai trượng trước mặt.
Uy thế của một kiếm này, ít nhất tăng thêm ba thành.
“Phành...”
Thường Hiên huy động trường đao trong tay, chém ra ánh đao huyết ảnh cuồng bạo, miễn cưỡng tiếp được một kiếm này, nhưng vẫn có chút chật vật, thân hình cấp tốc thối lui hai trượng.
- Đây là... kiếm trận liên thủ!
- Khá giống phong cách “Thiên Thủy Hàn Kiếm Trận”.
Các trưởng lão của Vân Nhạc môn đều khẽ thốt lên.
Vân Nhạc tông chủ cười lạnh nói:
- Hai gã đệ tử khác gia nhập kiếm trận đều trang bị bảo khí, có thể duy trì liên tục được bao lâu?
Đệ tử Thông Mạch kỳ sử dụng bảo khí, vẫn có chút quá sức, tiêu hao rất lớn.
- Ha ha, hai đệ tử nội môn này đều là Thông Mạch kỳ đỉnh phong, có thể tấn cấp Luyện Tạng kỳ bất cứ lúc nào, công lực cực kỳ tinh thâm. Hơn nữa, “Kiếm Trận hợp kích” này tương hỗ lẫn nhau, có thể giảm bớt một hai thành tiêu hao.
Trong nụ cười mị hoặc của Thủy Nguyệt tông chủ có chút đắc ý.
- Giảm bớt một hai thành tiêu hao ư?
Vân Nhạc tông chủ giật mình kinh hãi, tuy nhiên cũng không mất đi lòng tin.
Chỉ cần đám người Trần Vũ thủ vững, chờ hai tên đệ tử Thông Mạch kỳ gia nhập kiếm trận tiêu hao hết nội tức, lúc đó thắng lợi sẽ thuộc về Vân Nhạc môn.
- Ha ha, không chỉ có vậy.
Thủy Nguyệt tông chủ tràn ngập lòng tin, nói:
- Bảo khí của ba người này, đều sử dụng tài liệu chính là Thâm Hải Hàn Thiết. Bởi vậy, ba thanh bảo khí hàn kiếm này liên thủ bố trí kiếm trận, không chỉ uy lực tăng mạnh ba phần, mà còn có thể giảm bớt ba thành tiêu hao.
Lại giảm thêm ba thành?
Nghe vậy, rốt cuộc Vân Nhạc tông chủ cũng biến sắc.
Nói vậy chẳng phải là ba người kia liên thủ kiếm trận, có thể giảm bớt năm thành tiêu hao? Mức tiêu hao như vậy, gần như tiếp cận tiêu hao của bán bảo khí rồi.
- Kiếm trận này, chỉ mới là sát chiêu đầu tiên mà thôi.
Thủy Nguyệt tông chủ mỉm cười quỷ dị.
Vừa dứt lời.
“Keng...”
Tại một góc Thí Kim Đài chợt truyền đến tiếng đàn cầm gấp gáp, giống như kim xà nhảy múa, cuồng phong bạo vũ.
Trong tiếng cầm truyền đến một luồng lực lượng tinh thần, khiến huyết khí đối thủ nhộn nhạo.
- Không ổn!
Năm tên đệ tử Vân Nhạc môn chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong, tiếng đàn dồn dập truyền đến, phác họa cảnh tượng đao kiếm sát phạt, truyền thẳng vào não hải.
Mặc dù dùng nội tức phong bế lỗ tai, nhưng vẫn bị tiếng đàn ảnh hưởng, chỉ còn lại sáu, bảy phần thực lực.
- Là nàng ta!
Trần Vũ nhìn về phía một góc, chỉ thấy thiếu nữ thanh nhã hàm xúc khẽ cong ngón tay, lúc gảy lúc búng, chấn động dây đàn.
Lực lượng của tiếng cầm như có linh tính, vòng qua người của Thủy Nguyệt phái, chỉ nhằm vào đệ tử Vân Nhạc môn.
Trần Vũ cảm thấy “Băng Tâm Chi Lệ” trên người tản ra một luồng thanh khí, bảo vệ tâm thần, triệt tiêu ảnh hưởng từ tiếng cầm.
Nhất thời, ngoại trừ Thường Hiên và Trần Vũ ra, rõ ràng ba người Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên đều bị ảnh hưởng, tâm thần bất an.
Mạnh như Thường Hiên cũng không thể bảo đảm bản thân hoàn toàn không bị quấy nhiễu.
Dù chỉ ảnh hưởng một chút, nhưng trong chiến đấu cùng cấp bậc như vậy, cũng đủ để ảnh hưởng thắng bại rồi.
Huống chi.
Dịch Vân Phi thông qua kiếm trận, có thể đạt được ưu thế áp đảo tuyệt đối.
- Tiến lên!
Dịch Vân Phi, Trần Dĩnh Nhi và thiếu niên âm nhu, mang theo uy năng của trận pháp, ép sát về phía đám người Vân Nhạc môn.
Mau lui lại!
Sóng kiếm hàn khí cuồn cuộn bức cho năm tên đệ tử Vân Nhạc môn liên tục bại lui.
Hàn Kiếm trận, tiếng đàn thần bí, hai thứ này phối hợp, đã đề thăng đến một cấp bậc cực kỳ khủng bố.
Ba người Thu Nguyệt ngay cả sức chống đỡ cũng không có.
- Lực lượng của tiếng đàn kia, vì sao lại cường đại mà huyền diệu như vậy? Đệ tử Thông Mạch kỳ tuyệt đối không thể làm được điều này.
Vân Nhạc tông chủ không thể tin nổi.
Đôi mắt sắc bén của hắn phóng ra linh thức, thăm dò thiếu nữ đang đánh đàn.
Kết quả phát hiện, nữ nhân này chẳng qua chỉ mới Thông Mạch hậu kỳ, còn chưa đột phá.
- Không cần nhìn.
Thủy Nguyệt tông chủ cười châm chọc, nói:
- Nữ nhân này có “Thiên Âm Mị Thể” được ghi chép trong cổ thư. Loại thể chất này có thiên phú cực lớn trên phương diện âm luật, ngoài ra còn có chút năng lực thần bí, chẳng qua tư chất này cực kỳ hiếm thấy, đến nay vẫn rất khó tìm ra mà thôi.
Thiên Âm Mị Thể!
Vừa nghe thấy mấy chữ này, liền biết thể chất này cực kỳ có ưu thế trên phương diện âm nhạc.
- Đáng tiếc, đàn cầm trong tay nàng không phải cấp bậc bảo khí, nói cách khác...
Thủy Nguyệt tông chủ thở dài.
Đột nhiên, thế cục trên đài lại thay đổi.
Năm tên đệ tử của Vân Nhạc môn, bao gồm cả Thường Hiên và Trần Vũ đều bị ép sát vào một góc.
- Hàn khí thật mạnh!
Mặc dù thể phách phòng ngự của Trần Vũ rất mạnh mẽ, nhưng bị hàn phong và hàn khí tràn đến, huyết dịch cũng bắt đầu ngưng trệ.
Ba người Thu Nguyệt thì càng thở dốc không ngừng, nội tức tiêu hao rất lớn, trên thân ngưng kết một tầng sương lạnh, động tác chậm chạp cứng đờ.
“Phịch...”
Thạch Xuyên bị một kiếm lạnh lẽo của Trần Dĩnh Nhi bức ra khỏi Thí Kim Đài.
A...
Thân thể Thạch Xuyên đông cứng ngã xuống đài, lòng đầy cay đắng mà không làm gì được.
Thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Nội tức của hắn tiêu hao hơn phân nửa, huyết dịch khắp toàn thân đều sắp đông cứng.
- Hì hì, ta đánh bại một tên, lại thêm một tên nữa là ta được thưởng một kiện bảo khí rồi.
Trần Dĩnh Nhi lộ vẻ mừng rỡ.
Nàng và thiếu niên âm nhu kia lại ép về phía Thu Nguyệt và Vạn Đông.
- Trọng Kiếm Thành Cương.
Trần Vũ vận dụng Huyền Trọng kiếm, chém ra một mảnh kiếm cương trắng lóa, liên thủ với Thường Hiên, ngăn cản Dịch Vân Phi cường thế áp bách.
- Trần Vũ, ta sẽ đá ngươi rớt xuống đài trước mặt mọi người nhanh thôi.
Dịch Vân Phi thầm đắc ý trong lòng.
Lúc này, hắn lấy một địch hai, vững vàng chiếm thượng phong.
Nếu không phải Thường Hiên mạnh mẽ hơn dự tính và Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ sở trường phòng thủ, đồng thời tiếng cầm cũng rất ít ảnh hưởng đến hai người, e rằng bên bọn họ đã sớm giành được thắng lợi.
Dịch Vân Phi không vội vàng, hắn muốn từ từ hành hạ hai người, sau đó mới giành thắng lợi.
- A...
Lại một tiếng hét vang lên.
Thu Nguyệt đã bị Trần Dĩnh Nhi và thiếu niên âm nhu bức rơi xuống khỏi Thí Kim Đài.
Mặc dù nàng có nhuyễn giáp bảo khí cũng không làm nên chuyện gì.
Hàn khí rét lạnh của kiếm trận và tiếng đàn công kích, căn bản không thể phòng được.
- Trần sư đệ!
Thường Hiên từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc ít nói, bỗng nhiên lên tiếng:
- Ở đây giao cho ta, ngươi dẫn theo Vạn Đông đi giải quyết nữ tử đánh đàn kia. Nhớ kỹ, không nên tới gần ta!
Cái gì?
Nơi này giao cho ngươi?
Trần Vũ kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi.
Một khắc sau, kinh biến xuất hiện.
- Huyết Cuồng Bí Đao!
Thường Hiên quát lớn một tiếng, đôi mắt tràn ngập huyết sắc, lúc xanh lúc đỏ, trên người chợt hiện khí lưu huyết sắc.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Từng đạo đao phong huyết sắc bá đạo mà cuồng bạo múa thành một cơn lốc đao, quét ngang phương viên một hai trượng.
“Keng keng keng...”
Cơn lốc huyết sắc đáng sợ này nhanh chóng xé tan luồng sóng kiếm hàn khí từ “kiếm trận ba người” thành mảnh vụn.
Cái gì?
Đây là đao pháp gì?
Dịch Vân Phi giật mình kinh hãi, nhìn Thường Hiên bùng nổ giống như phát cuồng, chỉ thấy cơn lốc huyết sắc đáng sợ kia đi đến đâu, nơi đấy đều vỡ vụn nát bấy.
Bề mặt kim thạch cứng rắn của Thí Kim Đài cũng phủ lên một tầng bột phấn huyết sắc.
- Nhanh phòng thủ! Ổn định kiếm trận!
Dịch Vân Phi kinh hô, cấp tốc ra lệnh cho Trần Dĩnh Nhi và thiếu niên âm nhu tập trung lại.
“Phốc... Phốc... Phốc...”
Ba thanh bảo khí hàn kiếm vẩy ra từng đợt sóng kiếm lạnh lẽo, tạo thành một cơn lốc băng phong, lúc này mới chật vật cản lại “Huyết Cuồng Bí Đao” của Thường Hiên.
- Thật mạnh!
Trần Vũ nhìn Thường Hiên điên cuồng bùng nổ mà sợ hãi.
Hắn không dám dừng lại, vội vàng mang theo Vạn Đông vòng qua khu vực này, giết tới khu vực thiếu nữ đánh đàn và thiếu nữ bình thường bảo vệ ở bên cạnh nàng.
- Huyết Cuồng Bí Đao? Làm sao có thể?
Thế cục đột biến, khiến Thủy Nguyệt tông chủ giật mình thốt lên.
- Ha ha! Quý tông có thể bố trí nhiều thủ đoạn như vậy, Vân Nhạc môn chúng ta há lại không có đòn sát thủ?
Vân Nhạc tông chủ cười một tiếng sảng khoái.
Sở dĩ chọn Thường Hiên dẫn đội, cùng là vì nhìn trúng điểm này.
Mao trưởng lão cao giọng nói:
- Không phải ta bốc phét, nhưng đồ nhi của ta, một khi sử dụng “Huyết Cuồng Bí Đao” vài tên Luyện Tạng kỳ bình thường cũng không phải đối thủ. Nếu không phải quý tông bố trí kiếm trận lợi hại như vậy, một mình hắn là đủ diệt tiểu đội năm người các ngươi rồi.
***
(*) Huyết lãng: sóng máu.