Hai ngày sau.
Thành viên của ba tông Vân Nhạc môn, Thủy Nguyệt phái, Thiết Kiếm môn, lại lần nữa tập trung xung quanh Thí Kim Đài.
Hôm nay là ngày Vân Nhạc môn và Thủy Nguyệt phái tham gia Cuộc chiến tranh đoạt.
- Thiết Kiếm môn đã thua rồi, sao còn chưa đi?
Đám đệ tử Trần Vũ nhìn thấy bóng dáng đám người Thiết Kiếm môn đối diện, có chút khó hiểu.
Bên phía Vân Nhạc môn. Bốn đại chủ lực Trần Vũ, Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên và những đệ tử dự bị cùng tập trung một chỗ.
- Cuộc chiến tranh đoạt hôm nay, các ngươi phải cẩn thận, nhất là Trần Vũ!
Vân Nhạc tông chủ nhắc nhở.
- Ta sẽ cẩn thận.
Trần Vũ gật đầu xác nhận.
Thủy Nguyệt phái cố tình kéo dài hai ngày, trận chiến hôm nay, tất có chuẩn bị.
Hai ngày này, Trần Vũ vẫn luôn củng cố tu vi và công pháp, đồng thời tự nghiệm lại hai trận chiến đấu trước, nghiên cứu tâm đắc kiếm pháp và thân pháp.
Mặc dù không tiến triển trên diện rộng, nhưng các phương diện của Trần Vũ, đều tinh thuần như ý.
- Ngươi đeo cái này lên đi!
Vân Nhạc tông chủ không biết lấy đâu ra một cái dây chuyền thủy tinh, đưa cho Trần Vũ.
Trần Vũ không hỏi nhiều, đeo dây chuyền lên người.
- Hả?
Trên dây chuyền truyền đến mùi hương nhàn nhạt của nữ nhân, đồng thời một tia cảm giác mát lạnh truyền vào trong não hải của Trần Vũ.
- Trời! Đó không phải “Băng Tâm Chi Lệ” của tỷ tỷ ta sao?
Thu Nguyệt thấp giọng hô lên, nhìn chằm chằm mặt dây chuyền thủy tinh mà Trần Vũ đang đeo, lập tức nổi giận, chỉ thiếu chút nữa là xông lên đoạt lại.
Băng Tâm Chi Lệ? Của Thu Hinh Nhi ư?
Trần Vũ kinh ngạc khó hiểu, tại sao dây chuyền này lại nằm trong tay tông chủ, còn giao cho mình.
- Nguyệt Nhi! Gia gia và tông chủ đã thương nghị với nhau, tạm thời cho Trần Vũ mượn sử dụng sợi dây chuyền này. Suy cho cùng, hắn cũng là một đại chủ lực trong Cuộc chiến tranh đoạt.
Thanh âm nhu hòa như chim hót từ phía sau vang lên.
- Thu Hinh Nhi!
- Đệ nhất mỹ nữ nội môn!
Một thiếu nữ mặc váy dài, dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh, tóc mây buông xõa, từ trong đám người đi ra, dẫn đến một trận thấp giọng bàn tán.
Dung nhan hoàn mỹ tuyệt đối, cộng thêm dáng người lả lướt như tiên nữ, khiến đám người chỉ có thể ngước mắt mà nhìn.
- Tỷ tỷ, sao ngươi có thể cho tên thô bỉ này mượn “Băng Tâm Chi Lệ” được? Hắn là chủ lực, lẽ nào ta không phải?
Thu Nguyệt tức giận, bất mãn nói.
- Thu Nguyệt, ngươi mặc cái giáp da này vào.
Vân Nhạc tông chủ khẽ cười một tiếng, đưa tới một kiện giáp da dành cho nữ, thiết kế tinh xảo.
Ánh mắt Thu Nguyệt sáng lên, mặc nhuyễn giáp vào, cười hì hì nói:
- Nhuyễn giáp bán bảo khí, cực kỳ vừa vặn. Cái này tặng cho ta sao?
- Chỉ cần ngươi thắng lợi một trận. Nhuyễn giáp bán bảo khí này xem như là phí thuê “Băng Tâm Chi Lệ” kia.
Vân Nhạc tông chủ lại bật cười, nói.
- Thật tốt quá, nhuyễn giáp bán bảo khí này thuộc về ta là chắc rồi.
Thu Nguyệt cười híp mắt thành hai vầng trăng lưỡi liềm, hoàn toàn quên chuyện Trần Vũ đeo dây chuyền của tỷ tỷ.
- Trần Vũ, Cuộc chiến tranh đoạt hôm nay, ngươi nhất định phải cẩn thận. “Băng Tâm Chi Lệ” ta cho ngươi mượn, chưa chắc có thể phát huy tác dụng.
Thu Hinh Nhi mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nhắc nhở.
- Đa tạ Thu sư tỷ tương trợ.
Trần Vũ biểu đạt cảm kích, đồng thời cảm giác được phía sau lưng như bị đâm chọc.
Trong đám người, từng đạo ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ, cừu thị,... quét qua trên người Trần Vũ.
Cặp hoa tỷ muội Thu Hinh Nhi, Thu Nguyệt vây quanh bên cạnh tên tân tú nội môn Trần Vũ, đây là cảnh tượng khiến người ta “căm ghét” bực nào?
Nhất là Thu Hinh Nhi, đệ nhất mỹ nữ nội môn, mỹ lệ thoát trần, có thể nói là nữ thần trong lòng công chúng.
Trong một nhóm người nào đó.
- Côn sư huynh! Ngươi theo đuổi Thu mỹ nữ lâu như vậy, cũng không thấy tiến triển gì. Tên Trần Vũ này chẳng qua có chút biểu hiện trong Cuộc chiến tranh đoạt, vậy mà lại được mỹ nữ xem trọng.
Vài tên đệ tử nội môn trêu chọc.
Đứng giữa đám người là một nam tử áo tím, vóc người cao lớn, hai tay chắp sau lưng dấu trong tay áo, ngạo nghễ như hạc giữa bầy gà.
Nam tử áo tím này không mặc áo bào chế thức dành cho đệ tử, hiển nhiên cũng là đệ tử chân truyền giống Thất hoàng tử, Thu Hinh Nhi.
- Không có khả năng!
Côn sư huynh cười ngạo nghễ, nói:
- Tầm mắt của Hinh Nhi cao bao nhiêu, ta rất rõ ràng. Nàng không có khả năng xem trọng một tên nhà quê tư chất tầm thường.
Hắn có phán đoán của mình, tuyệt đối không dễ tin lời người khác.
Cùng lúc đó, ở một góc khác, có một đám đệ tử nội môn đang nói chuyện.
- Đoàn sư huynh, lúc còn ở ngoại môn, ngươi vừa gặp Thu Hinh Nhi liền yêu thích, thậm chí trong trận thi đấu cuối cùng vào hai năm trước, ngươi còn nhường nàng một chút.
Bên cạnh Đoàn Kiêu Long, một nam tử thanh niên thở dài nói.
Hai người đều nhìn về phía Trần Vũ và Thu Hinh Nhi.
- Làm ngươi trễ nãi hai năm có đáng giá không? Thu Hinh Nhi thân phận cao quý, thiên tư kinh người, sẽ không xem trọng ngươi.
Nam tử thanh niên không nhịn được khuyên nhủ.
Hắn thực sự không đánh lòng, Đoàn Kiêu Long đã sa vào lưới tình quá sâu rồi.
- Bây giờ chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng từ xa, ta đã cảm thấy đủ rồi.
Đoàn Kiêu Long cười khổ một tiếng.
Hắn chợt nói sang chuyện khác, ngữ khí mang theo lo lắng:
- Ngược lại Trần sư đệ, ta sợ hắn sẽ chuốc lấy phiền phức, “Côn Lăng” trong đám đệ tử chân truyền, thực lực đứng trong đội ngũ hàng đầu, thủ đoạn rất cường ngạnh.
Đúng lúc này...
Vị mỹ phụ mặc cung trang của Thủy Nguyệt phái phía đối diện đứng lên.
- Kéo dài hai ngày, thật cảm thấy có lỗi. Cuộc chiến tranh đoạt hôm nay, vẫn dùng đệ tử Thông Mạch kỳ làm chủ, chẳng qua, thiếp thân cảm thấy có thể thay đổi một chút.
Thủy Nguyệt tông chủ lại cười nói.
- Đổi cái gì? Không biết Thủy Nguyệt phái muốn so tài như thế nào?
Vân Nhạc tông chủ cũng không cảm thấy ngoài dự liệu.
Mấy ngày nay, Cuộc chiến tranh đoạt giữa các tông vẫn luôn biến đổi đa dạng. Đầu tiên là cuộc chiến của đệ tử chân truyền, sau đó là chiến ba trận, chiến mười trận, gần nhất mới nghĩ đến việc tìm Thông Mạch kỳ luận bàn.
- Những trận chiến trước kia, đều là quyết đấu cá nhân, lấy thực lực cá nhân xưng vương. Thế nhưng, thế giới tông môn cũng không hề thái bình, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chiến tranh giữa các thế lực. Dưới tình huống đó, tác dụng cá nhân sẽ rất nhỏ bé.
Thủy Nguyệt tông chủ nhẹ nhàng trần thuật.
- Ý của ngươi là...
- Lần này, hai tông chúng ta sẽ tổ chức một trận luận bàn đoàn đội, xem như kết quả Cuộc chiến tranh đoạt.
Trong mắt Thủy Nguyệt tông chủ lộ ra ý cười.
Luận bàn đoàn đội ư?
Người của hai tông còn lại đều xôn xao.
Chẳng qua, vị Càn tông chủ để râu cá trê của Thiết Kiếm môn lại cười vui vẻ, tựa như đã sớm biết kết quả.
- Phương pháp chiến đấu như thế nào đây?
Vân Nhạc tông chủ thầm đề phòng.
- Rất đơn giản, hai tông chúng ta, mỗi bên phái ra một tiểu đội năm người, tiến hành quyết đấu đoàn đội. Đương nhiên, dẫn đội có thể phái ra một đệ tử Luyện Tạng kỳ, đây là đề nghị của khuyển tử nhà ta.
Thủy Nguyệt tông chủ vừa dứt lời, một nam tử áo trắng từ phía sau đoàn người đi ra.
Dịch Vân Phi!
Trần Vũ và đám đệ tử tinh anh của Vân Nhạc môn đều nhận ra người này.
Dịch Vân Phi là con ruột của vị tông chủ mỹ phụ kia, bất kể địa vị hay thân phận đều cực kỳ bất phàm.
- Các vị Vân Nhạc môn.
Dịch Vân Phi ôm quyền, phong độ nhẹ nhàng, nói:
- Dịch mỗ bất tài, hôm nay sẽ dẫn dắt tiểu đội năm người của bổn tông cùng tiến hành cuộc chiến đoàn đội với các ngươi. Đương nhiên, trận chiến này không chỉ yêu cầu thực lực cá nhân, còn phải chú ý phối hợp giữa đoàn đội. Quý tông nên phái ra đầu lĩnh có tu vi tương tương với ta.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn lướt qua Trần Vũ, thoáng mang theo một tia lãnh ý.
Sau chuyến đi Vân Uyên sơn mạch, hắn càng hiểu rõ nội tình của Trần Vũ hơn, bao gồm cả kỳ ngộ ao máu.
Vì vậy, Dịch Vân Phi mới đề nghị tông chủ mẫu thân của mình, bố trí một trận chiến đoàn đội.
Đề nghị này, được cao tầng trưởng lão của Thủy Nguyệt phái nhất trí tán thành.
Suy cho cùng, thực lực cá nhân của Trần Vũ quá cường hoành, nếu đánh đoàn đội chiến có thể suy yếu lực lượng cá nhân, đồng thời thu hẹp phạm vi uy hiếp của mục tiêu, phần thắng càng lớn hơn.
- Đoàn đội chiến ư?
- Thủy Nguyệt phái thật biết nhiều trò, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì bất lợi với bên ta thì phải.
Đám trưởng lão cao tầng của Vân Nhạc môn bắt đầu truyền âm giao lưu.
Đề nghị của Thủy Nguyệt phái cũng không hề quá đáng. Trong thế giới tông môn, một vài thế lực có xích mích đấu tranh, thậm chí chiến tranh tông môn, rất cần lực lượng của đoàn đội.
- Thủy Nguyệt phái của chúng ta sẽ đặt cược một bình “Tử Quỳnh Lộ”.
Mỹ phụ mặc cung trang lật tay một cái, lập tức xuất hiện một cái bình lưu ly thủy tinh.
Trong bình thủy tinh, có một chút huyết thanh màu tím, lấp lánh màu bồ đào, nổi lên bọt nước như mộng huyễn.
- Tử Quỳnh Lộ!
- Đây là đặc sản trong Thiên Trì của Thủy Nguyệt phái - Tử Quỳnh Lộ. Linh dịch này có thể trợ giúp thể ngộ ý cảnh, đề thăng xác xuất đột phá Hóa Khí cảnh, thậm chí ngay cả với bản thân Hóa Khí cảnh cũng có ích không nhỏ.
Cao tầng Vân Nhạc môn đều cảm thấy giật mình.
Bình thường, Thủy Nguyệt phái sẽ không lấy ra Tử Quỳnh Lộ này, lần này một hơi lấy ra một phần đủ cho mười người sử dụng.
- Bình Tử Quỳnh Lộ này, đánh cược với 200 cân vẫn thạch của các ngươi.
Thủy Nguyệt tông chủ cười nói.
Nghe vậy, cao tầng Vân Nhạc môn đều động tâm không thôi.
- Hắc hắc, mặc dù Thiết Kiếm môn chúng ta không tham gia, nhưng ở một bên đặt thêm tiền cược trợ hứng, hẳn vẫn có thể chứ?
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn khẽ nhếch miệng cười.
Hắn vung tay một cái.
Trước mặt xuất hiện mấy khối vẫn thạch, trọng lượng đạt tới 180 cân.
- Đây là phân nửa vẫn thạch thắng của Vân Nhạc môn các ngươi lúc trước. Chúng ta đặt Thủy Nguyệt phái thắng! Nếu các ngươi thắng, 180 cân vẫn thạch này sẽ thuộc về các ngươi, nếu thua, chúng ta cũng muốn phân lượng vẫn thạch tương đương.
Càn tông chủ cười híp mắt nói.
Đặt cửa ư?
Cao tầng Vân Nhạc môn đều kinh ngạc.
Nhưng nếu làm như vậy, một khi Vân Nhạc môn thắng sẽ thắng hai phần, thua thì cũng thua hai phần.
- Chỉ cần thắng trận này, không những có thể đồng thời thu được Tử Quỳnh Lộ, còn có thể thu hồi vẫn thạch đã bị thua.
Cao tầng Vân Nhạc môn đều sáng mắt.
Phiêu lưu lớn, thu hoạch càng lớn.
- Được!
Vân Nhạc tông chủ lên tiếng, đáp ứng Cuộc chiến tranh đoạt đoàn đội này.
Bốn đội viên đã được chọn từ trước gồm: Trần Vũ, Thu Nguyệt, Thạch Xuyên, Vạn Đông.
Bây giờ, chỉ còn thiếu một đội trưởng đầu lĩnh Luyện Tạng kỳ. Tốt nhất tu vi tương đương với Dịch Vân Phi Luyện Tạng trung kỳ.
- Không bằng, để cho đệ tử Thường Hiên của ta xuất thủ, hắn gần đây tu hành có chút thành tựu...
Mao trưởng lão thấp giọng nói.
Thường Hiên ư?
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều nhìn về phía bên cạnh Mao trưởng lão, ánh mắt tập trung trên người thiếu niên áo đen.
Thường Hiên cũng là tứ sư huynh của Trần Vũ.
- Ừm, trong số Luyện Tạng trung kỳ, người này cũng có thể xem là lựa chọn không tệ.
Mấy vị trưởng lão đều lần lượt gật đầu.
Lúc không có người, Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão nhao nhao truyền thụ phương pháp phối hợp cho đám người Thường Hiên, đề xuất mấy phương án tác chiến.
Đúng lúc này.
Bên phía Thủy Nguyệt phái, năm tên đệ tử gồm hai nam ba nữ, bước lên Thí Kim Đài.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Năm người Vân Nhạc môn, lấy Thường Hiên dẫn đầu, cũng nhảy lên sân đấu võ.
Hai bên đối mặt, quan sát lẫn nhau.
Đầu lĩnh Thủy Nguyệt phái là Dịch Vân Phi, trong số một nam ba nữ còn lại, một thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng vẻ nhỏ nhắn chính là Trần Dĩnh Nhi.
- Tiểu đường ca, thấy ta có kinh hỉ không? Người ta vốn chuẩn bị trùng kích Luyện Tạng kỳ, kết quả bị kéo đi tham gia Cuộc chiến tranh đoạt. Không bằng lát nữa ngươi cố ý thua trong tay ta... phần thưởng lần này thật quá mê người mà...
Trần Dĩnh Nhi nhí nhảnh nói.
Cố ý thua ư?
Mấy phe nhân mã ở đây đều lộ vẻ mặt cổ quái.
- Không bằng ngươi thua đường ca. Chờ bổn tông tưởng thưởng, ta lại chia ngươi một nửa...
Trần Vũ cười ha ha nói.