Nhìn thấy thanh giáo trong tay Trần Vũ, nam tử mặc chiến giáp bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức biến sắc.
- Cẩn thận! Là Giáo Liệp Ma.
Thế nhưng, lời nhắc nhở của nam tử mặc chiến giáp đã trễ.
Trần Vũ tiến vào khu vực mười trượng, đây là phạm vi uy lực nhất của giáo, sau khi nội tức rót vào thanh giáo, hắn ném mạnh ra ngoài.
Xoạt...
Thanh giáo hóa thành một tia sáng màu tím, tiếng gió rít gào như sấm rền, đâm trúng một tên nam đệ tử còn lại.
- A...
Tên nam đệ tử của Cốt Ma Cung hét thảm một tiếng, Bảo Khí hộ giáp trên người đã bị một giáo mang theo lực lượng khủng bố đâm xuyên.
Phốc...
Cán thương xuyên qua ngực hắn, lạnh lẽo buốt tim, tên đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Nam tử mặc chiến giáp bên cạnh cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Thực lực của Giáo Liệp Ma nổi danh trên chiến trường quả nhiên so với dự liệu còn đáng sợ hơn.
Lúc ở chiến trường, giáo của Trần Vũ lợi hại ở chỗ có thể khắc chế mục tiêu trên không trung. Chỉ cần khiến phi cầm trọng thương hoặc đâm thủng cánh phi cầm là kỵ sĩ cưỡi phi cầm từ trên trăm trượng rơi xuống cũng trở thành thịt vụn.
Mà lúc này.
Ngân Phong Giáo trong tay Trần Vũ là một bộ giáo tương đương Bảo Khí, phải sử dụng điểm chiến công để đổi.
Chất liệu của giáo có thể so với Bảo Khí, mũi thương gia trì bột phấn Ngân Phong thạch, khiến cho lực xuyên thấu tăng mạnh, phối hợp với lực lượng của Trần Vũ, có thể phát huy lực xuyên thấu cực kỳ khủng khiếp.
Phía bên kia.
- Tên Hề Ác Ma!
Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ vừa giải quyết xong Trùng Hợp Mô đầm lầy thì đã thấy Bàng Thiên Thành hung tợn lao tới.
Hai người cảm thấy da đầu tê dại, hiển nhiên đã nghe qua sự tàn nhẫn và uy danh của Tên Hề Ác Ma.
Chạy nhanh!
Hai người lập tức rút lui, nhưng chân của Mục Tuyết Tình đã bị nọc độc của Trùng Hợp Mô đầm lầy ảnh hưởng, hành động có chút bất tiện.
Nhìn thấy Tên Hề Ác Ma cấp tốc tiếp cận, Mục Tuyết Tình đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nam Cung Lễ hít sâu một hơi, đành phải dừng lại.
- A...
Lúc này một tiếng hét thảm của nữ tử vang lên, từ phía Hắc Lân Cự Ngạc truyền đến.
Chính là nữ đệ tử Cốt Ma Cung bị đại xà đốm hoa mà Trần Vũ ném ra kéo xuống đầm lầy.
- Là Trần sư đệ!
- Vũ ca...
Hai người lộ vẻ mừng rỡ, lập tức hiểu được kế sách của Trần Vũ, hắn đang cố gắng vây Ngụy cứu Triệu.
Nếu đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ quay trở lại chi viện.
Nhưng tâm tính của Tên Hề Ác Ma thì không thể dùng suy nghĩ của người thường để cân nhắc.
Ồ?
Bàng Thiên Thành nhướng mày, nhưng hắn không hề quay đầu lại, sát cơ trong mắt càng thịnh, tiếp tục lao thẳng về phía Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình.
Hắn có lòng tin có thể có thể đánh chết hai người Mục Tuyết Tình trong thời gian hai ba nhịp hô hấp.
- Chết đi!
Lang Nha Bổng trong tay Tên Hề Ác Ma đánh ra một đạo hư ảnh hắc phong lạnh lẽo như cột trụ khổng lồ, khí kình nặng nề cực kỳ bá đạo âm hàn bao trùm lên Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình.
Uy thế cường đại của một kích này gần như tiếp cận Hóa Khí cảnh.
Nói về đối chiến trực diện thì Tên Hề Ác Ma còn mạnh hơn Vô Gian Đạo Tặc nửa bậc.
Không chỉ bởi công pháp của hắn lợi hại, mà còn vì hắn có quái lực trời sinh.
Ầm...
Quạt xếp kim loại trong tay Nam Cung Lễ vẩy ra một đoàn phiến ảnh màu bạc, kèm theo cương phong cuốn về phía trước.
Thiên Vũ Kiếm!
Bảo kiếm rực rỡ trong tay Mục Tuyết Tình cũng tràn ra một đoàn kiếm ảnh lạnh lẽo màu lam, rực rỡ hoa lệ.
Đinh đinh đinh...
Tuy nhiên, khi Lang Nha Bổng của Tên Hề Ác Ma mang theo hư ảnh hắc phong quét tới thì bất luận là phiến ảnh hay kiếm ảnh đều hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Ộc...
Nam Cung Lễ phun ra một búng máu, thân hình run lên dữ dội, quạt xếp kim loại trong tay thiếu chút nữa tuột tay bay ra ngoài.
Ầm...
Mục Tuyết Tình cũng bị một kích này đánh bay ra ngoài mấy trượng, khóe miệng trào máu tươi.
Hai người liên thủ có thể chiến với Luyện Tạng hậu kỳ trở lên, thế mà vẫn bị một kích của Tên Hề Ác Ma đánh bay, thậm chí trọng thương.
Tên Hề Ác Ma lộ ra vẻ mặt dữ tợn, thân hình cấp tốc tiếp cận Mục Tuyết Tình.
- A...
Bỗng nhiên, tiếng hét thảm thiết thứ hai từ vòng chiến trường của Hắc Lân Cự Ngạc truyền đến.
Lại thêm một người bị giết!
Thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thêm người chết.
Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình đều lộ vẻ mừng rỡ.
- Đáng hận!
Tên Hề Ác Ma cũng không nhịn được mà quay đầu, dùng khóe mắt nhìn về phía sau, trong thanh âm lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Lúc này, giáo của Trần Vũ vừa đánh chết tên đệ tử thứ hai của Cốt Ma Cung, thân hình ép thẳng về phía tên nam tử mặc chiến giáp còn sót lại.
Không xong!
Nam tử mặc chiến giáp bị Trần Vũ và Hắc Lân Cự Ngạc trước sau giáp kích, không kịp rút khỏi vòng chiến.
Trần Vũ ném đại xà, ném giáo, trong chớp mắt đã đánh chết hai người, tốc độ thật sự quá nhanh.
Cùng lúc đó...
- Bí thuật tinh thần – Nhiếp Hồn!
Bỗng nhiên trong miệng Nam Cung Lễ phát ra một đạo thanh âm sắc bén ngân nga, tập kích thẳng về phía Tên Hề Ác Ma.
Thân hình Tên Hề Ác Ma rung lên, sau đó nhìn Nam Cung Lễ với vẻ châm chọc. Bí thuật tinh thần hầu như không hề có tác dụng thực chất nào.
- Bí thuật tinh thần – Quỷ Đồng!
Tròng mắt Nam Cung Lễ nổi lên một tầng gợn sóng màu xanh lục, từ từ lan tỏa ra ngoài, tựa như một vực sâu vô tận.
Thân hình Tên Hề Ác Ma đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Nhãn đồng của Nam Cung Lễ quả không hổ danh từng được bôi lên tinh huyết của Bích Đồng Yêu Hồ, có thể tăng phúc bí thuật tinh thần.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, trên người Tên Hề Ác Ma tản ra một luồng sóng tinh thần sát phạt giết chóc, lực lượng tinh thần còn vượt qua bí thuật tinh thần mà Nam Cung Lễ thi triển.
Chỉ trong giây lát, Tên Hề Ác Ma đã giãy thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của “Quỷ Đồng”, trên trán cũng ứa ra một giọt mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt Nam Cung Lễ tái đi, không khỏi lo lắng.
- Đợi lát nữa ta sẽ móc mắt ngươi xuống, cất làm kỷ niệm...
Tên Hề Ác Ma liếm môi một cái, sát ý càng trở nên cuồng bạo dày đặc hơn vài phần.
Thế nhưng.
Tên Hề Ác Ma còn chưa dứt lời thì dị biến đã phát sinh.
A...
Thân hình Bàng Thiên Thành đột nhiên cứng đờ, dưới trân truyền đến cảm giác đau đớn, tựa như dẫm trên đinh.
- Thứ gì? Cút cho ta!
Bàng Thiên Thành lộ vẻ dữ tợn, dưới chân bộc phát nội tức âm hàn kinh người.
Ầm...
Một con côn trùng màu bạc bị Bàng Thiên Thành đá một cái, hất bay ra ngoài, dưới chân chảy máu đầm đìa.
Ngay sau đó, một tia hàn ý tê dại từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, nhưng cũng may Bàng Thiên Thành đã kịp thời nhanh chóng bức máu độc ra ngoài.
Côn trùng?
Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình đều kinh ngạc.
Con côn trùng này bị một cước mạnh mẽ tiếp cận Hóa Khí cảnh của Bàng Thiên Thành đánh trúng, chỉ lăn trên mặt đất một vòng, sau đó lật người bò dậy. Dưới ánh sáng của vầng huyết nguyệt chiếu rọi, nó hưng phấn kích động như con nghiện, thoáng cái đã bừng bừng sức sống.
Vù...
Tàn ảnh màu bạc chợt lóe, con côn trùng lại chui vào trong đất.
- Đi nhanh!
Nam Cung Lễ vội vàng bắt lấy cánh tay Mục Tuyết Tình kéo đi, Mục Tuyết Tình chỉ bị thương ở chân, không thể phát huy tốc độ đỉnh phong chứ không phải là không di chuyển được.
Cũng may là chân của Bàng Thiên Thành đã bị Ngân Nguyệt Trùng Vương cắn trúng, độc thi trùng xâm nhập vào cơ thể nên tốc độ cũng bị hạn chế. Hắn không thể không vội vàng lấy thuốc giải độc ra.
- Côn trùng này...
Mục Tuyết Tình có chút suy tư, nghĩ đến tình huống xảy ra ở Yến Gia Bảo.
Cùng lúc đó.
- Ha ha...
Tại một nơi khác trên chiến trường, chợt truyền đến tiếng cười dài của Trần Vũ.
Chỉ thấy hắn đánh ra một đạo Quyền kình ngưng sát khổng lồ, hình thái như mãng xà, bề mặt nổi lên một tầng hoa văn đồng xanh.
Ầm...
Một quyền kia phát ra tiếng rít vang dội, tràn ngập sát uy tinh thần mênh mông kinh người, trùng kích khí huyết tâm thần đối thủ.
Phốc... Ộc...
Nam tử mặc chiến giáp vội vàng vặn người né qua một bên, đồng thời phun ra một búng máu.
Nam tử mặc chiến giáp quả thật khó chịu phát điên.
Cùng lúc đối mặt trước sau giáp kích, đối thủ phía trước không chỉ có sát uy quyền pháp khiến người khác sợ hãi mà còn ảnh hướng đến tinh thần, khiến hắn phân tâm, bị Hắc Lân Cự Ngạc đánh trúng.
Bị hai địch nhân cường đại như vậy vây công, cho dù chiến lực của nam tử mặc chiến giáp cực kỳ cường đại, có Bảo Khí hộ giáp toàn thân bảo vệ thì cũng nội thương không nhẹ.
Một màn này càng khiến Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ ở bên kia mừng rỡ.
Nếu như Tên Hề Ác Ma không quay trở về, nam tử mặc chiến giáp sẽ lâm nguy.
Trọng yếu hơn là U Thủy Mặc Liên – trân phẩm tà đạo cũng sẽ rơi vào tay người khác.
- Thật sự đáng hận!
Gương mặt Tên Hề Ác Ma gần như vặn vẹo, oán hận gầm lên.
Vù...
Tình huống nguy cấp như vậy, hắn cũng chỉ có thể bất chấp sự sống chết của Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ mà cấp tốc trở về chi viện.
Lúc này, độc trên chân của Tên Hề Ác Ma đã gần như bị hóa giải toàn bộ, hắn bộc phát tốc độ đỉnh phong nhất của mình, trở lại cứu viện.
- Chỉ còn thời gian năm nhịp hô hấp nữa.
Trần Vũ thầm rùng mình, phát hiện Tên Hề Ác Ma chỉ mất thời gian năm sáu nhịp hô hấp nữa là có thể chạy về lại đây.
Cũng may vừa rồi hắn đã giải quyết hai người, đồng thời lợi dụng Hắc Lân Cự Ngạc để ép nam tử mặc chiến giáp lâm vào thế bị giáp công, khiến đối phương bị trọng thương.
Bây giờ, mấu chốt là có thể hái được U Thủy Mặc Liên trong thời gian năm nhịp hô hấp hay không.
Phải biết rằng, Hắc Lân Cự Ngạc dù trọng thương vẫn dư sức đánh thêm một trận. Còn nam tử mặc chiến giáp bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn năng lực quấy nhiễu hắn.
- Đánh cuộc một phen!
Trái tim của Trần Vũ đột nhiên giữ lực, thân hình chợt lóe, cấp tốc tiếp cận Hắc Lân Cự Ngạc.
Vù...
Trần Vũ lắc người một cái, tránh thoát Hắc Lân Cự Ngạc cắn xé, trong tay đột nhiên hiện ra một thanh đoản kiếm xám xịt không hề bắt mắt.
Đây chính là Ám Xà kiếm!
- Chém!
Bảo Khí trung phẩm Ám Xà kiếm được Trần Vũ rót nội tức vào, thân kiếm lập tức nổi lên một tầng hoa văn màu máu và ánh sáng xám tro, hư ảnh chợt lóe.
Chính lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện.
Vầng huyết nguyệt trên trời chiếu rọi Ám Xà kiếm, khiến thân kiếm ngưng hiện một tầng huyết quang, uy năng bạo tăng ba thành.
Phốc...
Ám Xà kiếm bộc phát uy lực vượt qua cực hạn, cộng thêm lực lượng của Trần Vũ, lập tức đâm sâu vào vết thương trên đầu Hắc Lân Cự Ngạc.
Một kiếm này, gần như đâm vào lút cán, kịch độc cấp tốc bạo phát.
Một kiếm này đâm vào thuận lợi như vậy, ngay cả Trần Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Thực ra, trong này có không ít điểm trùng hợp.
Thứ nhất, Ám Xà kiếm dung nhập Nguyệt Linh khoáng, bị huyết nguyệt ảnh hưởng nên uy lực bạo tăng ba thành, lực sát thương tiếp cận tinh phẩm trong Bảo Khí trung phẩm.
Thứ hai, Hắc Lân Cự Ngạc đã bị thương nặng, phản ứng chậm chạp. Lúc trước, lớp vảy da cứng rắn nhất của con cá sấu này đã bị hàng loạt công kích của Tên Hề Ác Ma tích lũy đánh vỡ. Còn Trần Vũ thì thuận theo vết thương có sẵn trên người nó mà chém vào.
Ầm...
Đầm lầy bắn ra máu tươi tung tóe, Hắc Lân Cự Ngạc vốn đã trọng thương, lại bị kịch độc của Ám Xà kiếm đâm vào đầu, rốt cuộc sinh mệnh đã đi tới điểm cuối.
Nó rơi vào trong đầm lầy, trước khi chết giãy dụa cực kỳ dữ dội, nhưng Trần Vũ cũng không để ý lắm.
Vù...
Thân hình Trần Vũ lóe lên, nhảy tới trước U Thủy Mặc Liên, trực tiếp mạnh bạo nhổ lên.
- Dừng tay!
Lúc này, nam tử mặc chiến giáp vừa mới ổn định được thương thế cũng kịp thời phản ứng lại.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến: một kiếm của Trần Vũ đã giải quyết con Hắc Lân Cự Ngạc mạnh mẽ kia.
Phốc...
Trần Vũ trực tiếp nhổ U Thủy Mặc Liên và một đống bùn lên.
- Ha ha! Vẫn còn thời gian ba nhịp hô hấp...
Trần Vũ nhét U Thủy Mặc Liên vào túi trữ vật, nhìn thấy nam tử mặc chiến giáp cầm đao xông tới, hắn vẫn bình thản không hề sợ hãi.
Cho dù chiến đấu trực diện thì hắn vẫn có lòng tin áp chế người này. Huống chi, lúc này đối phương đã bị trọng thương?
Vù...
Trái tim Trần Vũ giữ lực, thân hình chợt lóe, tránh xa nam tử mặc chiến giáp.
Hắn không lập tức chạy trốn, ngược lại chạy tới bên cạnh nam tử Cốt Ma Cung bị thanh giáo của hắn đâm chết.
Thi thể của người này còn chưa hoàn toàn bị chìm xuống đầm lầy.
Phốc...
Trần Vũ giẫm một cước lên thi thể, rút Ngân Phong Giáo ra, lẩm bẩm:
- Giáo này rất đắt, chỉ có ba cây mà thôi.
- Tiểu tặc...
Đôi mắt nam tử mặc chiến giáp dường như bốc hỏa, lòng tự tôn như bị trọng chùy đập nát vụn.