U Thủy Mặc Liên!
Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp mừng rỡ, trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm bông hoa sen màu mực khổng lồ kia.
Nghe vậy, một nam một nữ còn lại của Cốt Ma Cung cũng hô to, biểu tình kích động.
- Thật sự là U Thủy Mặc Liên? Đây là trân bảo tà đạo trong truyền thuyết, ở ngoài hầu như đã tuyệt tích...
Nữ đệ tử kia mặt đỏ bừng vì kích động.
Bốp...
Tên Hề Ác Ma trợn mắt, vung tay tát một cái vang dội, để lại một mảng đỏ trên mặt nữ tử.
- Câm miệng! Lẽ nào ngươi muốn gọi càng nhiều người đến đây?
Nam tử mặc chiến giáp hừ một tiếng.
- Bàng sư huynh, ta sai rồi, ta kích động như vậy là vì hoa sen này ẩn chứa thuộc tính Âm Thủy, cực kỳ phù hợp với công pháp của ta...
Nữ đệ tử rùng mình một cái, vội vàng cười nịnh.
- Phù hợp với ngươi?
Tên nam đệ tử còn lại của Cốt Ma Cung không nhịn được mà cười nhạo, nói:
- Sen này phù hợp với phần lớn công pháp tà đạo, có thể tăng mạnh tu vi công lực nha.
- Tất cả câm miệng.
Tên Hề Ác Ma hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dời khỏi U Thủy Mặc Liên, lạnh lùng nhìn con cá sấu cố thủ bên cạnh.
- Bàng sư huynh, U Thủy Mặc Liên này bị con cá sấu kia chăm sóc, muốn đoạt sen, e rằng khó tránh khỏi một phen ác chiến.
Nam tử mặc chiến giáp thấp giọng nói.
- Chuẩn bị ra tay!
Bàng Thiên Thành hung tợn nói.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cây Lang Nha Bổng, trên bổng lượn lờ khí tức âm lãnh, dẫn theo bốn người giết tới chỗ Hắc Lân Cự Ngạc.
Xoạt...
Trong mắt Hắc Lân Cự Ngạc lộ ra một tia hung quang, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, bùn bắn tung tóe, đánh tới đám người Tên Hề Ác Ma.
Phốc... Phốc...
Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp sử dụng thân pháp linh hoạt, đạp trên đầm lầy, nghiêng người né qua bên cạnh Hắc Lân Cự Ngạc, đồng thời Lang Nha Bổng và đao sắc trong tay đánh ra chớp nhoáng.
Phốc...
Đao nhọn của nam tử mặc chiến giáp gần như chỉ có thể lưu lại một vết máu rất nhỏ bên ngoài cơ thể con cá sấu.
Ầm...
Lang Nha bổng của Tên Hề Ác Ma thì cực kỳ nặng nề, đập rách một vệt nhỏ trên lớp vảy của cấ sấu, uy lực kinh người.
Hai người làm chủ lực, còn một nam một nữ kia chỉ có tác dụng kiềm chế.
Cho dù công kích của một nam một nữ rơi lên người Hắc Lân Cự Ngạc thì tối đa cũng chỉ lưu lại vài vết xước, ngay cả lớp vảy cũng không phá được.
- Hai người các ngươi cực kỳ vào vết thương ta gây ra!
Tên Hề Ác Ma hừ nhẹ.
Bốn người Cốt Ma Cung đều là hạng người có kinh nghiệm sát phạt, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cùng lúc đó, bên cạnh đầm lầy, Trần Vũ cũng chìm sâu vào trong đầm lầy, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắc Lân Cự Ngạc kia mạnh hơn huyết mãng từng gặp trong huyệt động ở Vân Uyên sơn mạch rất nhiều, thậm chí mạnh hơn gấp đôi.
Còn về phần U Thủy Mặc Liên thì Trần Vũ cũng từng nghe nói đến.
Sen này là một loại trân tài thuộc tính Âm Thủy hiếm gặp, ẩn chứa lực lượng Âm Thủy thần bí, có lợi ích cực lớn đối với phần lớn công pháp tà đạo, có thể gia tăng công lực.
Đương nhiên sen này cũng không chỉ giới hạn sử dụng dành cho người tu tà đạo.
Chỉ cần không phải là loại công pháp chí dương, người bình thường phục dụng sen này, vẫn có thể xúc tiến công lực và tu vi.
Vân Sát quyền của Trần Vũ là loại công pháp khuynh hướng âm sát, cho nên sen này cũng cực kỳ phù hợp với hắn.
Nhất thời, nhịp tim của Trần Vũ tăng nhanh, thầm nghĩ: Nếu có thể được sen này, tu vi tăng trưởng không nói, rất có khả năng công lực của Vân Sát quyền cũng sẽ tăng mạnh, nói không chừng tương lai ta có thể tu thành Vân Sát chân khí.
- Chẳng qua, đoạt thức ăn trước miệng hổ từ trong tay bốn người này cũng quá khó khăn.
Trần Vũ lại chú ý tình hình trận chiến.
Về phương diện chiến đấu, thực lực của Tên Hề Ác Ma quả thật quá manhjmex.
Tu vi Luyện Tạng kỳ đỉnh phong không nói, hắn tu luyện một loại công pháp trấn tông của Cốt Ma Cung, Lang Nha Bổng trong tay là Bảo Khí hạng nặng, phẩm chất tiếp cận Bảo Khí trung phẩm.
Mà thân pháp của người này lại không kém Vô Gian Đạo Tặc bao nhiêu, chiến đấu vô cùng lão luyện.
Phốc... Phốc...
Toàn bộ quá trình, Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp liên thủ, hoàn toàn áp chế Hắc Lân Cự Ngạc.
Nam tử mặc chiến giáp mặc một bộ Bảo Khí áo giáp toàn thân, phong cách chiến đấu trầm ổn, đao nhọn trong tay không xuất thì thôi, một khi chém ra thì đều đâm vào những vết thương hoặc chỗ yếu hại.
Sau thời gian uống cạn một chung trà.
Hắc Lân Cự Ngạc vết thương chằng chịt, bị bốn người đánh cho không còn sức chống đỡ, thương thế càng lúc càng nặng, động tác cũng trở nên chậm chạp.
Vẻ mặt của bốn người Cốt Ma Cung trở nên mừng rỡ, ứng đối cũng nhẹ nhàng thong thả hơn.
Trần Vũ thầm thở dài một hơi.
Nếu như cục diện lưỡng bại câu thương hoặc một bên thắng nhưng là thắng thảm thì hắn còn có cơ hội.
Mà bốn người Tên Hề Ác Ma kia, từ đầu tới cuối áp chế Hắc Lân Cự Ngạc, mấy người đều không trọng thương, kết quả chiến đấu như thế nào cũng không cần phải đoán.
- Rốt cuộc là người nào của Vân Nhạc môn đang ở gần đây?
Lệnh bài trên người Trần Vũ lại có cảm ứng.
Bỗng nhiên, hắn thoáng suy tư, thả Ngân Nguyệt Trùng Vương từ trong không gian tinh thể màu bạc ra, để cho nó đi tìm hiểu tình huống.
...
Khu vực đầm lầy, trên một gò núi.
Đằng sau gò núi nhỏ là một thiếu niên và một thiếu nữ đang ẩn nấp.
Thiếu niên một thân áo trắng, phong độ ngời ngời, tay cầm quạt xếp kim loại, còn nữ tử thì dáng người xinh đẹp, thanh mỹ thoát tục, kiều nhan như mẫu đơn nở rộ.
Chính là Mục Tuyết Tình.
Còn thiếu niên phong độ ngời ngời kia cũng là người quen của Trần Vũ – Nam Cung Lễ.
- Nam Cung sư huynh, chúng ta cứ mặc cho đám người Cốt Ma Cung thu được U Thủy Mặc Liên sao?
Mục Tuyết Tình cắn răng, có vẻ không cam lòng.
U Thủy Mặc Liên cực kỳ phù hợp với thể chất và công pháp của nàng.
Mặc dù Mục Tuyết Tình chỉ là Linh Thể hạ phẩm, nhưng Linh Thể bao gồm thuộc tính Hàn Thủy, cho nên công pháp tu luyện cũng theo khuynh hướng này.
- Ta cũng muốn, nhưng mà chúng ta không thể đối phó với bốn người này, nếu để rơi vào trong tay Tên Hề Ác Ma...
Nam Cung Lễ lắc đầu thở dài.
- Gần đây còn có một đệ tử của Vân Nhạc môn, nhìn lệnh bài cảm ứng hẳn là cách gần trăm trượng.
Mục Tuyết Tình lại nhìn lệnh bài trong tay.
- Có lẽ trước khi chúng ta tới, hắn đã bị đám người Tên Hề Ác Ma đánh chết. Ngươi nhìn vết máu và tàn thi bên cạnh bờ đầm lầy đi!
Nam Cung Lễ cũng không lạc quan.
Hai người lần theo lệnh bài cảm ứng mới đến gần đây, kết quả bắt gặp bốn người Tên Hề Ác Ma đang chém giết Hắc Lân Cự Ngạc.
- A! Thứ gì vậy!
Mục Tuyết Tình đột nhiên kinh hô.
Chỉ thấy một con trùng to bằng chậu rửa mặt, toàn thân ẩm ướt, phủ đầy mụn nhọt bò tới bên chân.
Mục Tuyết Tình là thiếu nữ thích sạch sẽ, nào từng gặp phải tình cảnh như vậy, đổi lại là đại đa số nam tử, e rằng cũng kinh hoảng thất thố.
- Trùng Hợp Mô đầm lầy, cẩn thận có độc!
Nam Cung Lễ nhìn xuống cũng giật mình, vội vã kéo Mục Tuyết Tình lùi lại.
Thế nhưng, con Trùng Hợp Mô kia đã phun ra một loại chất lỏng xanh thẫm kèm theo một màn khí vụ màu xanh nhạt.
Mục Tuyết Tình thét lên đau đớn, bàn chân trắng nõn bị dính chất độc xanh thẫm, da thịt xung quanh lập tức sưng lên, chuyển thành màu đỏ tím.
- Súc sinh!
Nam Cung Lễ cũng bị hít phải một ngụm khí vụ, vừa kinh vừa sợ huy động quạt xếp trong tay, từng đạo cương phong phiến ảnh trút xuống con Trùng Hợp Mô đầm lầy kia.
Ầm...
Trùng Hợp Mô đầm lầy phản ứng cũng không chậm, thân hình phóng qua bên trái, chỉ hứng phải một phần nhỏ công kích, lớp da mụn nhọt xuất hiện một vệt máu, nhưng không bị trọng thương.
Hai người giật mình hoảng sợ, e rằng thực lực của con Trùng Hợp Mô đầm lầy này ít nhất cũng là Luyện Tạng trung kỳ.
- Người nào!
Bốn người Tên Hề Ác Ma đang chiến đấu quát to một tiếng.
Lúc này, bốn người đã đánh trọng thương Hắc Lân Cự Ngạc, chỉ một lúc nữa là sẽ giết được nó.
- Là đệ tử Vân Nhạc môn, nữ nhân kia là đệ tử mỹ nữ số một số hai của tông này, tên là Mục Tuyết Tình.
Ánh mắt nam tử mặc chiến giáp quét về phía sườn núi.
Lúc này, một nam một nữ của Vân Nhạc môn bị Trùng Hợp Mô đầm lầy tập kích đã bại lộ hành tung, hơn nữa vị trí cũng cách nơi này không xa.
- Ta thích nhất là tàn sát mỹ nữ, càng ghét loại rình mò ngồi mát ăn bát vàng.
Trong mắt Tên Hề Ác Ma chợt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Vù...
Thân hình hắn nhoáng lên, Tên Hề Ác Ma rời khỏi vòng chiến, tốc độ khủng bố kinh người, lao thẳng tới sườn núi chỗ hai người Mục Tuyết Tình.
- Bàng sư huynh, không cần đuổi theo.
Nam tử mặc chiến giáp có chút bất đắc dĩ.
Hắn biết rõ Bàng Thiên Thành bổn tính hiếu sát, nhân cách vặn vẹo, không thể dùng suy nghĩ của người thường để phân tích.
Cũng may mà Hắc Lân Cự Ngạc đã bị trọng thương, năng lực hành động giảm mạnh, cho dù không có Tên Hề Ác Ma thì ba người nam tử mặc chiến giáp vẫn có thể từ từ mài chết nó.
- Không xong!
Trần Vũ ở bên cạnh bờ đầm lầy thâm hô không ổn.
Ngân Nguyệt Trùng Vương hắn phái ra cũng phát hiện Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ.
Mà bất ngờ nhất là Tên Hề Ác Ma kia lại có tâm lý cực kỳ biến thái, chỉ thích giết mỹ nữ, thậm chí tạm thời bỏ qua Hắc Lân Cự Ngạc.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu Trần Vũ cấp tốc xoay chuyển.
Hắn nhất định phải cứu Mục Tuyết Tình.
Với thực lực của hai người kia, căn bản không thể thoát khỏi sự đuổi giết của Tên Hề Ác Ma.
Chẳng qua, Trần Vũ cách sườn núi kia càng xa hơn, tốc độ không có bất kỳ ưu thế nào so với Tên Hề Ác Ma.
Cứu viện trực tiếp e rằng không kịp.
- Nếu đã như vậy...
Ánh mắt Trần Vũ quay trở về phía phụ cận, dừng lại trên thân ba người nam tử mặc giáp đang đại chiến với Hắc Lân Cự Ngạc.
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ lớn mật.
Cược một phen!
Trần Vũ cắn răng.
Nếu như thành công thì có thể xem là một mũi tên trúng hai đích. Trừ phi Tên Hề Ác Ma có thể thật sự bỏ qua không để ý đến trân bảo tà đạo như U Thủy Mặc Liên.
Vù...
Trần Vũ tung người nhảy lên, mang theo một thân bùn đất hôi thối, trong tay hắn vẫn cầm con quái xà đốm hoa.
Phốc... Phốc... Phốc...
Nội tức dung nhập vào giày da dưới chân, thân hình càng trở nên nhẹ nhàng, dựa vào tốc độ kinh người tập kích ba người nam tử mặc chiến giáp.
- Người nào!
Trần Vũ vừa tiếp cận phạm vi 20 trượng đã bị nam tử mặc chiến giáp cảm ứng được.
Ba người đang chiến đấu với Hắc Lân Cự Ngạc, dư quang trong mắt nhìn thấy một “pho tượng đất” cầm theo một con quái xà đốm hoa dài hai ba trượng thì đều giật mình không nhẹ.
- Tên nào vậy?
Vẻ mặt nam tử mặc chiến giáp có chút cổ quái, không thể nhìn ra được dung mạo của “pho tượng đất” kia.
Nhưng nhìn cách ăn mặc, hẳn là đệ tử của Vân Nhạc môn.
Ba người cũng không sợ hãi.
Cho dù đối phương có là đệ tử chân truyền của ba tông thì cũng khó mà uy hiếp được ba người bọn họ.
Lùi một bước mà nói: cho dù đối phương cực kỳ lợi hại, cùng lắm ba người tạm thời bỏ qua Hắc Lân Cự Ngạc, toàn lực úng phó cũng dư sức kéo dài đến khi Tên Hề Ác Ma trở lại.
- Tặng các ngươi một rắn lớn!
Trần Vũ cười ha hả, thân hình lao vào phạm vi mười trượng.
Vù...
Đại xà trong tay bị hắn ném mạnh ra ngoài, thân rắn hai ba trượng bay thẳng tới chỗ một nam một nữ.
- A!
Nữ tử Cốt Ma Cung kinh hô một tiếng, bị đại xà đốm hoa vừa “giành lại” được tự do quấn lấy hai chân.
Đại xà này thực lực tương đương Luyện Tạng kỳ, ở trong đầm lầy này lại càng như cá gặp nước. Mà nữ tử Cốt Ma Cung cũng không có sức mạnh và năng lực phòng ngự cường đại như Trần Vũ.
- Cứu ta...
Nữ tử Cốt Ma Cung hét thảm một tiếng, bị đại xà đốm hoa cắn rách da, độc xà xâm nhập vào cơ thể, sau đó bị kéo vào trong đầm lầy.
- Ha ha... Lễ vật này thế nào?
Bản thân Trần Vũ cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
Lúc trước đại xà đốm hoa đánh lén hắn trong đầm lầy, bị hắn nắm ngay bảy tấc, hoàn toàn không thể hành động được, không ngờ nó lại lợi hại như vậy.
Hắn vốn chỉ định mượn con rắn này làm rối loạn trận hình của ba người, nào ngờ con rắn này nhiệt tình ra sức như vậy, trực tiếp kéo một người xuống bùn.
Đắc thủ ngoài ý muốn, Trần Vũ cười hắc hắc, trong tay xuất hiện một thanh giáo cán tím mũi bạc.