03-02-2007 - 08:14:04
Buổi chiều diễn tập, cứ tưởng tượng bình cứu hỏa như một quả lựu đạn mà ném đi, lại còn cứ nhẩm thầm: "Vì chiến thắng của một Trung Quốc mới, hãy giúp tôi chăm sóc chú hai và ông nội!" (Bị Thẩm Phương nói, nếu có tình hình đó xảy ra, tôi chắc chắn chỉ là lực lượng dự phòng làm bom người: ( Nhưng sao tôi cảm thấy rất yêu hoà bình nhỉ? Ừm, ngoại trừ JP ra.)
Vì tôi cứ nhắc mãi về món súp đậu phụ đầu cá bổ não của quê nhà. Hôm nay tan làm bị Lãnh Đạo nào đó áp giải đi siêu thị mua sắm. Siêu thị cực lớn của người Tây thật sự đã hy sinh không ít để cung cấp lộc ăn cho đồng bào Trung Quốc, không chỉ bán đầu cá rất to, một miếng cá hồi to oạch to oạch mà chỉ có một đồng bạc rưỡi, còn đậu phụ, mua một tặng một, rẻ hơn các cửa hàng ở Trung Quốc nhiều.
Mua về, Lãnh Đạo nào đó giở sách ra, điên cuồng thể hiện tay nghề nấu nướng, muốn tranh giành danh hiệu "phụ nữ thanh niên năm tốt" của thế kỷ 21 (hay là trung niên?... không phải không phải, vẫn là... thanh niên đi... thanh niên là được rồi... khụ!)
Vài giây sau, tôi ở sau vườn nghe thấy một tiếng hét "thất thanh giữa màn đêm" từ trong phòng bếp phát ra, bèn vứt cái xẻng đi rồi lao vào.
Phụ nữ thanh niên năm tốt, cau mày, đang trốn xa cách 8 thước.
"What's that?"
"(Loud) Horrible (Lower).. Shit(Whispering)?"
Bài học đầu tiên của môn sinh vật học cấp 2: "It's an organ of aquatic animals, you can call it 'gill' or 'branchia', but it's NOT shit."(LOL)
(Đó là một cơ quan của động vật dưới nước, chị có thể gọi nó là mang cá hoặc branchia, nhưng nó không phải là shit)
After 1min,
(Somebody blushed)" Can u... Can u..."
"Allow Me?"
(Tôi nghĩ tôi không hổ là danh hiệu "thấu hiểu và thông cảm tình người"! Giải thưởng "Thanh niên năm tốt thấu hiểu và thông cảm tình người thế kỷ mới" đâu?)
Món súp đầu cá tôi làm thật ngon
Đương nhiên, đồng chí Lãnh Đạo thêm muối rất vừa.
Đương nhiên đó là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất nhất, quan trọng nhất nhất nhất!
Ôi, đúng là nét bút bứt phá!
Không!
Là nét bút của thần!
Đúng vậy! Thanh niên năm tốt!
---------
05-02-2007 - 10:05:33
Thẩm Phương lại về rồi, buổi tối về đến nhà, bỗng thấy trống rỗng.
Cũng không biết tại sao nữa, hai tháng nay tâm trạng cứ chập chùng lên xuống, bỗng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi. Tôi cười và nói với Thẩm Phương điều này, không ngờ chị nói chị cũng thấy như vậy.
Hai người bất lực nhìn nhau, cười lên: "Thì ra chúng ta lại thật sự yêu đương."
Nói về chuyện khác vậy, hôm nay trước khi Thẩm Phương đi, tôi đưa chị đến gặp một bạn nhỏ, là một cô gái Anh 17 tuổi có tên Charlotte, năm ngoái vừa nghỉ học trung học để bắt đầu sự nghiệp quần vợt của riêng mình.
Tôi biết Charlotte một cách rất tình cờ
Đại loại là cuối hè năm ngoái, khi đó thẻ tập gym của tôi đã hết hạn, đang tìm một nơi mới để gia hạn. Có đồng nghiệp nói biết một câu lạc bộ có điều kiện rất tốt, vì vậy vào một thứ Bảy, nhóm người chúng tôi hẹn đến đó cùng nhau. Vì là lần đầu tiên đi, nên bắt buộc phải mua vé, nên chúng tôi đã được chơi lâu hơn. Thể trạng của người phương Tây thực sự cường tráng hơn nhiều so với người phương Đông. Vì vậy rất nhanh tôi đã không còn sức phiêu trong Gym với bọn họ nữa.
Thế nên, tôi đi dạo xem người ta đánh tennis. Ở Anh có rất nhiều sân tennis miễn phí, sân cỏ cũng có mà sân cứng cũng có, hầu như ở công viên nào cũng có, mức độ phổ biến khá giống như khi còn nhỏ tôi tôi hay thấy những chiếc bàn ping pong gần nhà. Nếu nói về chất lượng, có vẻ nhỉnh hơn các câu lạc bộ ở Trung Quốc, đương nhiên các câu lạc bộ Anh sẽ được trả nhiều tiền hơn.
Hôm đó có rất nhiều người chơi tennis. Ngay trước chỗ tôi ngồi có một cô bé chơi rất đặc sắc, cả tay thuận và tay trái, vừa nhìn động tác đã biết trình độ khác với những người còn lại. Theo tôi, tuổi của em ấy không lớn lắm, nhưng các cô gái phương Tây đều dậy thì sớm, nên cũng không biết chính xác bao nhiêu tuổi.
Dưới ánh mặt trời, em ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, chiếc đuôi ngựa màu vàng kim cụt lủn đung đưa chạy theo cơ thể, nhảy lên nhảy xuống, rất có sức sống. Một lúc sau, em ấy đi ra ngoài nghỉ ngơi, trùng hợp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Lúc này tôi mới nhìn kỹ ngoại hình của em ấy, đôi mắt xanh nhàn nhạt, trên mặt còn mọc vài đốm mụn, nhưng theo tôi đó là một cô gái rất xinh xắn, theo kiểu rất dễ thương.
Tôi thừa nhận rằng có chút trông mặt mà bắt hình dong, cũng đúng thôi, ai mà không có lòng yêu cái đẹp, huống hồ là người đẹp đánh tennis hay. Tôi vô thức nhìn trộm em ấy. Cô gái này cũng rất thú vị, lần đầu tiên khi chúng tôi chạm mắt, tôi hơi ngại, nhưng người ta lại vô tư mỉm cười với tôi. Tôi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhưng qua một lúc sau, lại không kìm lòng được mà nhìn em ấy uống nước, nhân tiện đoán em em ấy bao nhiêu tuổi.
Ở Trung Quốc, khi tôi bắt chuyện với mọi người, thường hỏi họ là, mấy giờ rồi. Khi đến đây, tôi nhận thấy rằng người Anh hay bắt đầu câu chuyện bằng thời tiết, ví dụ như, hôm nay mặt trời rất dễ thương, ôi trời mưa, ngọn gió nhỏ rất dễ thương, gió lớn quá, v.v., có lẽ vì nước Anh có khí hậu biển, trong một ngày có thể xuất hiện năm bảy kiểu thời tiết. Đôi khi trời có thể mưa 5 hoặc 6 lần trong một ngày, lúc thì trời nắng lúc thì nhiều mây, hiện tượng mưa nhưng vẫn có nắng không có gì là hiếm gặp.
Thế nên, đầu câu chuyện của chúng tôi hôm đó cũng không ngoại lệ, dù có hơi cũ rích đi chăng nữa.
Hôm đó tôi hơi xui. Tôi cứ nhìn trộm em ấy, bị người ta bắt một lần mà vẫn chưa chừa, lại nhìn trộm thêm vài cái nữa, lúc đó em ấy mới hào phóng cười thật tươi với tôi và nói: "Nóng quá, phải không?" Tôi bật cười khi nghe em ấy nói "Isn't it?", đó là một chất giọng đáng yêu đậm chất địa phương, chữ it phát âm rất nặng.
Thế là bắt đầu nói chuyện.
Tôi hỏi em ấy có phải học sinh không. Em ấy nói, trước kỳ nghỉ hè thì có, bây giờ đánh tennis Full Time. Nghe vậy tôi có chút bất ngờ, bèn hỏi em ấy bao nhiêu tuổi.
——— Việc người Anh hỏi tuổi của các cô gái có vẻ khác với những tôi biết ở Trung Quốc. Thường thì, con gái tầm 20 tuổi hoặc 20 tuổi trở xuống, bạn không cần phải hỏi, tự cô ấy sẽ nói vòng vo cho bạn biết số năm xuân xanh, bởi vì đó là tuổi đẹp nhất, không khoe khoang thì phí.
Mà khi một người phụ nữ đã bước qua sinh nhật lần thứ 26, sẽ thường không dễ gì tiết lộ tuổi của mình, bất kể người hỏi là nam hay nữ. Nhưng những người chưa qua 26, dù rằng họ sắp 26, đều khá open (ví dụ như Thẩm Phương nhà tôi năm đó, kiên quyết phải khoe cho đã trước tuổi 26... hehe). Tôi nghĩ là do có thể làm tròn lên đầu ba. Nếu có người không tinh ý cố gặng hỏi, có câu trả lời khá trung tính là "Tôi quên rồi." Bây giờ tôi thường nói là: "Tôi phải về nhà hỏi mẹ cái đã." Có lần tôi đi bar, đồng nghiệp nữ của tôi càng đỉnh hơn, cô ấy thẳng thừng nói với người nam là: "What do u want 2do?", không biết lúc đấy áo sơ mi của người đàn ông đó có ướt không, dù sao thì nhìn sau lưng thật sự toát chút mồ hôi, câu này đúng là rất không khách sáo ——————
Tôi hỏi tuổi của Charlotte vì em ấy nói vừa mới ra khỏi College, thường thì College của bọn họ tương đương với cao trung của chúng tôi, kiểu gì cũng không quá 18. Đúng thật, em ấy nói tháng 11 này sẽ đón sinh nhật 17 tuổi. Vừa nghe em ấy cũng sinh vào tháng 11, tôi lại tiếp cận em ấy. Tìm hiểu tìm hiểu, càng nói càng nhiều. Tôi nói với em, hồi tôi mười mấy tuổi cũng tập luyện thể dục chuyên nghiệp trong hai năm. Em ấy cũng quý tôi, nói với tôi, không đi học thật là thích, mỗi ngày có thể ngủ đến rất muộn mới thức dậy. Nhưng, em ấy cũng rất ngưỡng mộ tôi, học lâu như vậy hẳn là cũng thú vị. Cũng có thể điều này có liên quan đến chuyên ngành của tôi, trong suy nghĩ của những người Anh không chuyên, chuyên ngành của tôi nghe có vẻ rất oai.
Thật ra ban đầu tôi cũng chỉ muốn nói chuyện rồi thôi. Không ngờ sau đó khi em ấy nói với tôi về lý do nghỉ học, tôi rất ngạc nhiên. Em ấy nói, em quyết định nghỉ học và ký với câu lạc bộ vì muốn trở thành một vận động viên quần vợt chuyên nghiệp, vì bố mẹ đã ly hôn nên muốn sớm ra ngoài bươn chải.
Lúc đó khi nghe xong, trong tim tôi đột nhiên thấy rất buồn, vì không quá thân, nên tôi chỉ đành cười và nói: "Ồ, vậy chắc chắn bây giờ em rất giàu, đánh tennis kiếm được nhiều tiền lắm." Em ấy cũng cười: "Vậy em phải lọt vào Giải Vô địch Wimbledon mới được." Qua một lúc sau, lại nói: "Em phải đi trước đây, em phải phỏng vấn cho một công việc."
Tôi nói: "Không phải em được câu lạc bộ trả lương sao?" Em ấy nhăn mặt lại, xoa xoa các ngón tay: "Em muốn... hehe." Tôi lại thầm thấy buồn, hỏi: "Đi tìn công việc gì đấy?"
Em ấy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: "KFC."
Vài tuần sau, tôi gặp lại Charlotte, em ấy nói cửa hàng KFC đó đã thuê em ấy. Tôi nghĩ đó là điều đương nhiên, Charlotte là người địa phương, là một cô gái trẻ da trắng, chưa đầy 21 tuổi nên thậm chí còn không cần được trả mức lương tối thiểu, không có vấn đề gì về mặt ngôn ngữ và hình ảnh. Nếu tôi là người quản lý, tôi cũng sẽ nhận em ấy, tiết kiệm chi phí hơn nhiều so với việc nhận một người +21, là nột du học sinh quốc tế có tiếng Anh cũng tạm (ví dụ như Bà Cụ Non, đừng đánh tôi, tôi nói thật). Sau này, theo lời Bà Cụ Non nói, Charlotte rất siêng năng, rất thân thiện. Nghe xong tôi rất vui.
Từ đó trở đi chúng tôi thi thoảng nhắn tin liên lạc, cũng từng đánh tennis cùng nhau hai lần, nhưng tôi chỉ đơn thuần nghĩ em ấy chơi cùng tôi thôi, vô cùng khinh bỉ tôi, lại còn dùng tay trái, tôi chạy nhanh như vậy vẫn không đón bóng được.
Sau dịp Giáng sinh, Charlotte nhắn tin chúc tôi một mùa Giáng sinh vui vẻ. Nội dung tin nhắn rất thú vị, vì vậy đã chuyển nó cho Thẩm Phương xem. Sau đó, Thẩm Phương hỏi tôi đã sao chép những câu đó ở đâu, vì vừa nhìn đã biết tôi không thể viết được như vậy. Thế nên tôi đã thú nhận. Sau này nữa, tôi thấy thông báo sắp chiếu bộ phim hoạt hình mới được chuyển thể dựa trên một bộ truyện cổ tích, từ hồi rất nhỏ rất nhỏ tôi đã đọc qua bộ truyện cổ tích đó, vả lại còn vô cùng thích. Tên là "Hạ Lục Đế và mạng nhện của cô ấy" (Nhà văn viết truyện cổ tích này cũng đã viết một cuốn khác, tên là "Stuart Little", đã được đưa lên màn ảnh, nhưng lại rất khác so với những gì tôi tưởng tượng khi còn nhỏ.)
Lúc đó, khi tôi nhìn thấy tên "Charlotte's Web" trên quảng cáo, tôi mới chợt nghĩ ra, ồ, đó chính là "Hạ Lục Đế" của Trung Quốc.
Lúc đó, tôi chỉ vào TV và nói với Thẩm Phương: "Hoá ra người bạn đó của em tên là Charlotte, thảo nào em thích con bé đến vậy, hồi em đọc truyện, em rất thích con nhện đó, thật tuyệt vời! Con heo nhỏ đó cũng rất thú vị."
Thẩm Phương nhìn tôi và cười và nói: "Some Pig." Lúc đó tôi không phản ứng kịp, tôi nói: "Con heo đó tên là Wilbur, không phải Sam."
Thẩm Phương nói: "Không phải, ý chị đó là tên khác của Charlotte, mọi người xem xong cho rằng con heo đó có bản lĩnh rất cao cường."
—————Tôi toát mồ hôi. Sau này nên tăng cường đọc nguyên bản sách tiếng Anh, đồng thời nâng cao khả năng nghe hơn nữa.—————
Ngày xưa thấy trong sách viết là "Con heo đầu to", hoá ra chỉ có hai chữ "Some Pig". Lúc đọc truyện tranh thấy trên mạng nhện có nhiều chữ vậy, bèn thương cho chú nhện, không mệt sao?
Mẹ nó, bản dịch này cũng thật nhảm nhí, gây hiểu lầm cho các độc giả nhỏ tuổi, các ông chỉ cần dịch ra hai từ là được mà! Ví dụ như: "Heo siêu!"
Sau đó tôi nói với Thẩm Phương về người bạn Charlotte của tôi, Thẩm Phương cũng có chút đồng cảm với em ấy. Tuần này chị đến là để gặp cô gái đó, ngoài ra còn đưa cách thức liên lạc của một người bạn cho Charlotte, đó là quản lý của một câu lạc bộ khá có tiếng ở London. Tất nhiên, tôi cũng biết rõ, mặc dù chúng tôi đều mong Charlotte có một tương lai tốt hơn. Nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng là những người ngoài cuộc, việc liệu được các chuyên gia trong ngành chọn lựa hay không, cần phải dựa vào nỗ lực của chính em ấy.
Trước khi đi, Charlotte đưa cho tôi một bức ảnh của em ấy. Tôi nhớ có lần tôi nói đùa rằng, tôi phải xin chữ ký hoặc thứ gì đó của Charlotte trước khi em ấy nổi tiếng: "Đừng tỏ ra không biết chị khi em thực sự được lọt vào Giải Vô địch Wimbledon." Coi như em ấy vẫn nhớ. Trong trong bức ảnh, em ấy cầm chiếc vợt tennis, mặc chiếc váy ngắn màu trắng, toả nắng rất rạng rỡ. Mặt sau của bức ảnh có dòng chữ:
"Gửi Thuý Hoa thân yêu của em,
Cười, cười, cười!
— Rất nhiều tình yêu
- --
Charlotte
Trên đường đưa Thẩm Phương trở về nhà, Thẩm Phương bảo tôi đừng quá bận tâm chuyện đó. Dù gì thì Charlotte cũng đã 17 tuổi. Tôi biết chị đang muốn nói đến điều gì.
Thẩm Phương nói xong, tôi đã im lặng rất lâu, tôi chợt thấy mình trở lại thời thơ ấu, tôi nhớ thời thơ ấu trong cuốn truyện cổ tích của tôi, Charlotte's Web và Stuart Little, không biết tại sao, tim tôi thấy chua xót khi đọc xong hai cuốn truyện cổ tích này, như tâm trạng chiều nay vậy, cũng có thể, do cảm giác chua xót này đã khiến tôi luôn nhớ về chúng dù cho có bao nhiêu năm đã trôi qua.
Tôi cũng hy vọng, cuộc sống của cô gái rạng rỡ đó có thể tuyệt đẹp như trong truyện cổ tích. Nếu như, thật sự có một ngày nào đó em ấy được thi đấu trong Wimbledon, tôi chắc chắc sẽ làm fan cứng của em ấy! Kiến leo cây cũng được!
Đương nhiên, nếu không được cũng không sao cả, hi vọng, rất nhiều năm sau em ấy vẫn cười vui vẻ như trong bức ảnh này.