31-01-2007 - 10:55:00
Ừmmm, nên khen Thẩm Phương cái gì đây?
Trước tiên khen Thẩm Phương thông minh đi.
Hôm nay, theo gợi ý của Thẩm Phương, tôi nói với Mike: "Cháu sẽ xem xét đơn tái sử dụng lao động của bác. Cháu hiểu rằng bác đã trên 60 tuổi, vì vậy không biết bác có thể tiếp tục cống hiến cho công ty thêm 4 năm nữa được không?"
Phí lời, Mike ấy có thể không đồng ý sao? Tôi nghi ngờ lúc đó trong thâm tâm Mike đang quỳ rạp xuống hôn ngón chân của Chúa, đúng không?
Hiệu quả rõ rệt ngay lập tức! Có lẽ Thẩm Phương cũng đoán được kết quả. Trước buổi trưa, danh xưng của tôi trên công ty đã trở thành: Thuý Hoa tốt bụng. Cảm ơn mẹ và Thẩm Phương, cảm ơn các bạn trên dân mạng, cảm ơn quản lý mạng, cảm ơn Channel V, cảm ơn CCTV.
Lão An đã nói với tôi "Em rất hào phóng đó."
Tôi nói theo chỉ thị của Thẩm Phương: "Mike là một nhân viên lâu năm, tuy tính tình bác ấy có hơi nóng nảy, nhưng bác ấy là một nhân viên tốt, mối quan hệ giữa công việc và bạn bè luôn khác nhau. Ngoài ra, không phải em đang phân phát lòng tốt gì cả, theo luật mà làm thôi."
Lão An nói: "Nhưng cần thiết phải cho bác ấy hợp đồng nhiều năm như vậy không? Bảo hiểm của bác ấy có lẽ còn nhiều hơn những người khác." — Thẩm Phương, Thẩm Phương, chị đúng là tiên đoán như thần!
Tôi cau mày nhăn mặt nói: "Chà, em thật ngu ngốc, không nghĩ tới chuyện đó. Đúng là không có nhiều kinh nghiệm như anh. Nên làm sao bây giờ?"
Lão An nói: "Xem cho Mike 2 năm là được."
Tôi đi tìm Mike, ủ rũ nói: "Bác Mike, về chuyện hợp đồng, không biết bác có muốn ngồi xuống bàn bạc chút không?"
Lão Mike lo lắng: "Sao vậy?"
"Về vấn đề thời gian làm việc..." Tôi ngắt lời.
"Có phải cấp trên không đồng ý thời gian dài đến vậy không?" IQ của Mike chắc chắn không bằng Thẩm Phương!
"Bác đừng để bụng, chỉ là, không biết 2 năm được không bác? Đương nhiên nếu bác muốn 4 năm, chúng ta có thể nghĩ cách thêm."
"Thuý Hoa, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan, bác không làm khó cháu nữa, sau 2 năm bác sẽ gần 70 tuổi, cũng nên nghỉ hưu, 2 năm đối với bác đã quá hào phóng."
Cho đến ngày hôm nay, tôi nghĩ, tôi có thể tuyên bố rằng, Mike đã hoàn toàn bị thu phục.
Thật ra, cho đến ngày hôm qua, tôi còn nghĩ tôi không chống lại được mà để Mike ký, thực sự chịu không nổi cũng chỉ cho bác ấy ký nửa năm! Làm nhân viên thời vụ đi!
Thẩm Phương khuyên tôi: "Khoan thứ được thì nên khoan thứ."
Tôi nói: "Em sợ rằng sẽ không được đền đáp nếu tha thứ cho Mike. Bây giờ bác ấy đang nghĩ là hai bọn em đang có ý chê. Cho dù em có cho Mike hợp đồng 2 năm, Mike cũng sẽ nghĩ rằng em chỉ đang tặng bác ấy một đôi giày nhỏ. Người 65 tuổi sao mà có thể ký hợp đồng 4 năm được? Lẽ nào phải trông bác ấy làm việc đến tận khi xuống mồ sao? Em nhất quyết chỉ cho Mike ký nửa năm, nửa năm sau nói không chừng em đã rời đi rồi, lúc đó Mike sẽ 66 tuổi, em chống mắt lên xem ai dám tuyển đồ khốn như vậy! Ngay cả khi bác ấy gây rối cũng mơ đi, ai bảo dám coi thường em!"
Thẩm Phương nói: "Nếu làm vậy không phải đang chứng minh rằng em và bác ấy đều tính toán chi li như nhau sao? Trước đây hai người đã có đủ xích mích, nếu gây thêm chuyện sẽ khiến em mang tiếng xấu."
"Who Care! Nhỡ đâu sau nửa năm em sẽ không làm nữa. Hơn nữa, nếu em thuê Mike, ngược lại Mike sẽ quay lại cào em một cái, làm khó em, em còn không tức được sao?"
Thẩm Phương cười nói: "Người Anh luôn chú trọng danh tiếng, nếu keo kiệt bủn xỉn, dù có lợi thế hợp lý một chút cũng sẽ không được nể nang. Em vẫn còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước. Hơn nữa, coi đó là làm từ thiện cũng được.... Còn về hợp đồng, đợi cho đến khi phòng thí nghiệm em phân xử xong hãy ký cho Mike. Dù Mike có cào em, em cũng sẽ không mất nhiều thời gian khó khăn."
Thực tế chứng minh, phản ứng của Lão An và Mike đều nằm trong dự liệu của Thẩm Phương! Các đồng nghiệp còn nói với tôi, là sẽ không để tôi đi, tôi Pretty Kind đến nhường nào! Nghe mát lòng hơn Pretty Sharp hẳn!
Đương nhiên tự tôi cũng biết trong thâm tâm tôi sẽ không lương thiện đến vậy, tôi cũng hiểu sự bảo vệ và vất vả của Thẩm Phương vì tôi. Nhưng khi có được những lời khen ngợi này, tôi phải nghiêm khắc thúc giục bản thân cố gắng tiến gần hơn nữa đến mục tiêu hoàn hảo. Tôi không thể kiêu ngạo, không thể tự mãn, tôi phải nghe lời Thẩm Phương, làm một con bọ phân chăm chỉ.
Xem ra vấn đề không phải ở việc Lãnh Đạo không chỉ ăn (hại) cơm nhiều hơn tôi vài năm! Tôi nghĩ dù tôi có ăn cơm thêm x2 năm cũng vô dụng, không cùng đẳng cấp với Thẩm Phương. Tốt hơn hết vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, ít làm khổ chị lại.
Chỉ số IQ cao của Thẩm Phương luôn được phản ánh trên mọi phương diện, hơn nữa phản ứng cũng rất nhanh!
Giờ ăn trưa:
Cô tiến sĩ hỏi: "Uống cà phê không?"
Tôi nói: "Thôi, em đang sống theo kiểu giảm C, tăng H."
Cô tiến sĩ thích thú: "Là sao?"
Tôi nói: "Less Caffeine, Less Cigarettes, Less Carcinogen, And More Healthy."
Cô tiến sĩ bước đến cầm lon coca trên bàn của tôi lên, (dạo gần đây tôi đang phát cuồng vì loại coca zero mới ra, lon màu đen, cực kỳ cool) trêu chọc nói: "Less Coke?"
Tôi cười, phản ứng của cô tiến sĩ đúng thật là nhanh (hê hê, tôi cũng là tiến sĩ, nhận được giấy chứng nhận rồi.)
Một lúc sau gọi điện cho Thẩm Phương, Thẩm Phương hỏi tôi ăn gì uống gì. Tôi nói như trên, thật buồn cười. Tôi còn đang định nói với Thẩm Phương, xem em bây giờ nghe lời chưa này, càng ngày càng học cách ăn uống lành mạnh như chị dặn. Nhưng Thẩm Phương không đợi tôi mở lời, qua điện thoại, chị nói: "Less Cancer First."
Tôi biết mình lại bị Lãnh Đạo khinh bỉ.
Nhưng tôi vẫn nghĩ Thẩm Phương phản ứng nhanh, hai ngôn ngữ cái nào cũng nói nhanh! Ghen tuông cũng phải ghen với khí phách cao thủ! Bái phục! Vạn phần bái phục! (Tôi không có nói ngược, thề với Mao Chủ tịch.)
Thôi vậy, tui đi xem báo cáo đây, tôi nghĩ, những ngày tháng bên cạnh Thẩm Phương thật là vạn phần đặc sắc!
Note: Ý nghĩa khác của Cancer là "cung Cự Giải". (Cung của cô tiến sĩ)