Vân Hạ yên lặng dùng bữa sáng cũng không có sự ồn ào của Cố Cẩm, sau khi ăn xong cậu liền kêu tài xế đưa mình đến thăm ông nội Viễn, cũng lâu rồi cậu chưa gặp ông, liền cảm thấy nhớ ông không biết ông hiện tại như thế nào.
Ông nội Viễn ngồi uống trà sau vườn, tai nghe quản gia thông báo Vân Hạ đến liền cười khà khà, tâm trạng còn vui hơn trước. Thấy Vân Hạ đang tiến tới chỗ ông, hai mắt sáng rực.
'' Hạ Hạ đến thăm ông sao? ''
Vân Hạ nhẹ nhàng bước đến tươi cười gật đầu rồi đỡ lấy tay ông.
'' Vâng ạ ''
Ông nội Viễn nhìn cánh tay được băng bó, ông cũng đã nghe qua việc Vân Hạ bị thương liền lo lắng hỏi.
'' Ta nghe nói con bị thương, đã đỡ hơn chưa? ''
Vân Hạ nhìn ông nội rồi cười, đưa cánh tay ra phía trước thể hiện mình rất khỏe nói.
'' Đã đỡ hơn rất nhiều rồi ạ. Ông xem con còn có thể xoay tay được đấy ạ ''
Ông nội Viễn thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều, cầm ly trà thưởng thức rồi uống một ngụm, sau đó quan sát Vân Hạ một chút, thấy tâm trạng hôm nay không tồi, liền nói.
'' Thằng cháu đó của ông có chăm sóc tốt cho con không? Nói cho ta nghe, nếu nó không chăm sóc tốt cho con ta liền đánh gãy chân nó''
Ông nội Viễn nói với khí thế hùng hậu khiến Vân Hạ bật cười, sau đó liền nói chuyện trấn an ông.
'' Tốt lắm ạ. Ông không cần lo cho cháu, ông hãy lo cho sức khỏe của ông đi ạ ''
Ông nội Viễn nghe thế biết Vân Hạ vẫn muốn che giấu cho Viễn Tước, bỏ chén trà xuống bàn, hừ mạnh.
'' Đừng tưởng ta không biết nó đã đem cái gì về nhà ''
Vân Hạ thấy vậy thì lo lắng vội trấn an.
'' Ông đừng tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe của ông ''
Ông nội Viễn mới bình tĩnh lại, nắm lấy bàn tay của Vân Hạ an ủi.
'' Hạ Hạ khiến cháu chịu ấm ức ''
Vân Hạ vội lắc đầu, nhìn thấy ông nội quan tâm cậu như vậy trong lòng cậu rất cảm kích vì vẫn có người thật sự lo cho cậu.
'' Ông nội đừng lo lắng, Viễn Tước anh ấy chăm sóc cháu rất tốt ''
Ông nội Viễn chỉ có thể thở dài trong lòng, Vân Hạ quá hiền cứ như vậy rất dễ bị thằng cháu của ông leo lên đầu, cũng dễ bị người khác ức hiếp. Ông phải ra tay trước, tránh cho mọi chuyện phức tạp.
Ông nội Viễn suy nghĩ một chút liền cười nói.
'' Được rồi, con không cần lo cho ta. Lát nữa ở lại ăn cơm với ta rồi về ''
Vân Hạ gật đầu, dù sao ở đây ăn cơm cũng tốt hơn là về nhà.
...
Ở Viễn Khê, bỗng ở cửa xuất hiện đám người mặc vest đen đi vào trong. Quản gia từ trong bếp đi ra ngoài, giọng nghiêm túc hỏi.
'' Các anh là ai? Có biết đây là đâu không còn tự ý xâm phạm ''
Một người trong số đó liền lên tiếng trước.
'' Chúng tôi là người của lão gia ''
Nói đến đây, quản gia liền hiểu ra được ý tứ này, không tiếp tục ngăn cản mà né sang một bên cho đám người đó đi vào.
Cố Cẩm đang ngồi trong phòng nói chuyện điện thoại thì liên tục có tiếng đập cửa liên hồi buộc cậu ta phải ngừng ngang cuộc nói chuyện đứng dậy đi ra mở cửa, vẻ mặt tức giận.
'' Có biết thế nào là lịch sự hay không? ''
Vừa mới dứt lời, nhìn thấy trước cửa là một đám người mặc vest đen, Cố Cẩm cảm thấy không ổn liền muốn vội đóng cửa nhưng sức cậu ta sao bằng với một đám người ở bên ngoài, rất nhanh cánh cửa bị đẩy bật ra, đám người xông vào bắt lấy người cậu ta kéo ra ngoài.
Cố Cẩm sợ hãi hét toáng lên, vùng vậy muốn thoát khỏi đám người này.
'' Các người là ai? Sao các người có thể vào được Viễn Khê? ''
Cho dù Cố Cẩm có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không có một ai trả lời cậu ta.
Cố Cẩm dùng sức hét lớn, mong sẽ có người đến cứu cậu ta.
'' Quản gia ông đâu rồi? Sao lại để bọn người này vào đây bắt tôi ''
Cố Cẩm suy nghĩ trong đầu hay là Vân Hạ, cậu ta chắc chắn là cảm thấy chướng mắt mình nên mới cho người đến đây bắt người nhưng không cậu ta làm gì có khả năng đó.
Cố Cẩm rất nhanh đã bị lôi xuống dưới nhà, quản gia cùng người làm đứng một bên nhìn không một ai đến giúp. Bỗng có một tiếng gầm lớn từ bên ngoài.
'' Các người đang làm cái gì trong nhà của tôi? ''
Lúc này mọi người nhìn ra cửa đã thấy Viễn Tước với khuôn mặt tức giận đang đứng ở bên ngoài.
Quản gia thở dài, xem ra vẫn là không kịp. Cố Cẩm thấy cứu tinh của mình xuất hiện, liền khóc lớn vùng vẫy.
'' Tước, cứu em, bọn chúng muốn bắt em đi ''
Viễn Tước lúc này bước đến trước mặt đám người vệ sĩ, bọn họ liếc nhìn nhau sau đó bỏ Cố Cẩm ra, cuối đầu hô lớn.
'' Thiếu gia ''
Viễn Tước nhìn bọn họ đương nhiên anh biết đây đều là người của ông nội, chắc chắn là ông đã giao nhiệm vụ gì đó cho họ, liếc nhìn bọn học rồi hỏi.
'' Các người làm gì ở đây? ''
Bọn họ nhìn nhau sau đó một người lên tiếng nói.
'' Chúng tôi nhận lệnh của lão gia đưa người ra nước ngoài ''
Cố Cẩm nghe được bọn họ nhận lệnh của lão gia liền biết đến là ai, trong lòng thầm mắng '' lão già
khốn khiếp ''.