Cố Cẩm mặt hậm hực chạy đi về phòng, đập phá hết tất cả đồ đạt để thỏa cơn tức giận của bản thân. Cậu ta không thể thua được, Vân Hạ là ai, chỉ là một đứa tép riu. Cậu ta không thể thua, đúng vậy cậu ta không thể thua, mọi thứ phải là của cậu ta.
'' Vân Hạ, cậu đừng trách tôi độc ác. Là chính cậu đã khiến tôi phải làm tới bước đường này ''
Cậu ta liền chạy lại giường bắt lấy điện thoại, gọi cuộc điện thoại và cất giọng nói.
'' Triển khai kế hoạch đi, tôi muốn nó biến mất ''
...
Sáng hôm sau thức dậy, Vân Hạ cảm thấy cả người đều đau nhức, cảm nhận cả cơ thể như đứt thành từng mảnh, khó chịu vô cùng, chiếc chăn trên người rơi xuống khỏi vai làm lộ rõ những vết đỏ khắp người khiến cậu ngượng đến đỏ mặt. Nhớ đến ngày hôm qua cậu cùng Viễn Tước, hai người cùng làm trên một chiếc giường, cậu liền lấy chăn trùm lên đầu lại.
Viễn Tước từ trong phòng tắm đi ra thấy cảnh này thì trong rất buồn cười đi đến ngồi xuống giường. Chiếc giường bị lún xuống khiến, giọng nói trầm ấm khiến Vân Hạ không dám nhúc nhích.
'' Trùm như vậy không sợ bị ngạt thở sao? ''
Vân Hạ liền kéo chăn ra khỏi đầu, mặt nhìn sang một hướng khác không dám nhìn thẳng anh, dù sao cũng mới làm chuyện đó, cậu làm sao lại không xấu hổ được chứ.
''Anh... anh vẫn chưa đi làm ''
Viễn Tước đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu như vuốt lông mèo cười nói.
'' Tôi đợi em thức dậy rồi sẽ đi làm ''
Vân Hạ ngại ngùng không biết nên làm gì tiếp theo, lắp bắp nói.
'' Không... không cần đâu, anh đi làm trước đi, nếu không sẽ muộn mất ''
Viễn Tước biết Vân Hạ đang ngại ngùng cũng không tiếp tục trêu đùa nữa mà nghiêm túc nói.
'' Được rồi, tôi bế em vào phòng tắm sau đó tôi sẽ đi ''
Vân Hạ sau đó quay sang nhìn thẳng Viễn Tước, cậu muốn nói không cần nhưng chữ chưa ra khỏi miệng thì anh đã bế ngang người cậu lên làm cậu hết cả hồn.
'' Á ''
Vân Hạ nhanh tay tóm lấy chiếc chăn bao quanh người, để cả người cậu cuộn hẳn vào trong chăn mới yên tâm để cho anh bế vào phòng tắm.
Viễn Tước đặt Vân Hạ vào bồn nước nóng đã được anh chuẩn bị sẵn, sau đó kéo lấy chiếc chăn đang quấn trên người cậu vứt ra ngoài, nhìn thấy những vết đỏ trên người cậu thật đẹp mắt như những bông hoa nở rộ.
Vân Hạ lặn người xuống nước để che đi cơ thể đang không mặc đồ của mình, sau đó không nhìn Viễn Tước mà nói.
'' Anh mau đi làm đi, mọi người có thể đang chờ anh đó ''
'' Được, tắm xong thì nhớ xuống dùng bữa sáng không được bỏ bữa ''
Nói xong, Viễn Tước nhìn Vân Hạ một cái sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Vân Hạ, cậu thật sự xấu hổ liền ngập mặt xuống nước để che giấu điều đó.
Viẽn Tước bước đi xuống lầu nhìn thấy Cố Cẩm đang ngồi ở bàn ăn nhưng lại không ăn, bàn tay cầm chặt cái nĩa, đôi mắt thẫn thờ không biết đang suy nghĩ cái gì, liền đi tới nhìn lấy vết thương trên tay cậu ta hỏi.
'' Cố Cẩm, tay em không còn đau chứ? ''
Nhìn người hỏi là Viễn Tước, Cố Cẩm cười nói.
'' Không sao, vết thương sẽ sớm lành thôi ''
'' Được ''
Cố Cẩm nhìn gương mặt thỏa mãn buổi sáng sớm của Viễn Tước thì nghĩ tới chuyện của hai người hôm qua liền tức giận trong lòng, sau đó lại tiếp tục cười nói.
'' Hôm qua anh không la mắng Vân Hạ đó chứ? ''
Viễn Tước nghe Cố Cẩm hỏi vậy thì nhíu mày nhìn cậu, biết anh đang suy nghĩ cái gì khiến cậu ta chột dạ mà nói.
'' Em chỉ là lo lắng cho cậu ấy mà thôi ''
Viễn Tước nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều liền lắc đầu đi đến ngồi xuống bàn ăn.
'' Anh chỉ muốn nói cho em ấy hiểu mà thôi. Anh không có la mắng em ấy ''
'' Vậy thì được ''
Miệng thì nói là vậy nhưng bàn tay cầm nĩa đang ra sức nắm chặt đến nghẹt thở của Cố Cẩm.
Viễn Tước sau đó ngồi ăn một chút rồi rời đi. Cố Cẩm vừa mới đưa tiễn Viễn Tước đi làm thì Vân Hạ lại từ trên lầu đi xuống, dáng đi có chút không tự nhiên, khuôn mặt thì đỏ hồng hào.
Cố Cẩm bước đi tới trước mặt Vân Hạ cười nói.
'' Xem ra cậu rất có bản lĩnh, có thể giữ chân anh ấy cả đêm trong phòng ''
Vân Hạ cười như không cười, chỉ nói ngắn gọn không thèm để ý đến cậu ta mà muốn lướt qua.
'' Cảm ơn cậu đã khen tôi ''
Cố Cẩm lúc này tức giận liền nắm chặt tay của Vân Hạ kéo lại.
'' Mày... ''
Đang muốn nói thêm thì từ đằng sau đã có tiếng quản gia truyền tới cắt đứt cuộc trò chuyện của cả hai người, Cố Cẩm liền buông tay của Vân Hạ ra.
'' Cậu Vân, bữa sáng của cậu đã được chuẩn bị ''
Vân Hạ đi lướt qua Cố Cẩm rồi cười nói với quản gia.
'' Cảm ơn bác ''
Cố Cẩm dậm chân sau đó bước lên cầu thang đi về phòng còn không quên quay lại liếc nhìn Vân hạ đang ngồi vui vẻ ăn sáng.