Hôm Hoàng Mao tới tìm Lục Hành Thư vừa đúng là lúc sòng bạc đã tan được nửa tiếng. Lục Hành Thư lười nhác ngả người trên sô pha ngoài sảnh lớn, cầm một chiếc ly đế cao uống rượu vang đỏ, Hạ Thần ngồi cạnh đang ngoan ngoãn bóp vai cho hắn. Thấy Hoàng Mao đến, Lục Hành Thư nhướng mày, vết sẹo trên mặt khẽ nhúc nhích, hắn nở một nụ cười khinh thường, “Ồ, khách quý đến.”
“Cậu Khâu quá lời rồi, cậu là khách quý mới phải, chúng tôi nào dám sơ suất.” Hoàng Mao bước lại gần, Lục Hành Thư bảo Hạ Thần rót cho gã một ly rượu, bản thân thì nhấp từng chút từng chút chất lỏng trong ly, không nói thêm gì mà nhìn chằm chằm đôi tay đang gọt táo của Hạ Thần.
Hoàng Mao nhe hàm răng vàng đang ngậm điếu thuốc, tầm mắt gã rơi xuống phần cổ áo to rộng của Hạ Thần, từng vết bầm đỏ hồng hệt như sắc xuân không thể giấu, Hoàng Mao cười mỉa một tiếng, lên tiếng ẩn ý, “Cậu Khâu là người lành nghề.”
“100, tôi không cần Beta.” Lục Hành Thư vào vai Khâu thiếu gia vô cùng nhuần nhuyễn, khí chất toát lên chút ngạo mạn lại càng thêm nhập diễn.
Sắc mặt Hoàng Mao thay đổi, ánh mắt gian xảo chợt lóe qua chút nghi ngờ: “Cậu Khâu đang nói đùa?”
“Giá cả thế nào? Tôi cho ông gấp đôi.” Lục Hành Thư bảo người đứng đằng sau xách một cái vali ra, dùng ngón trỏ gõ gõ, “Tiền tôi mang đủ, cũng có thể ngừng giao dịch ở đây, coi như mấy ngày qua chỉ giải trí ở Lĩnh Nam vài hôm, mọi người không tổn thương hòa khí.” Hắn nhấp một hớp rượu, giọng điệu bình thản, “Chỉ có điều, không đủ năng lực thì cũng đừng ra ngoài khoe khoang. Làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít, tôi đây dễ tính có thể đi một chuyến tay không, nhưng người khác thì chưa chắc.”
Hoàng Mao biết, nếu tin tức cuộc giao dịch này không thành công mà bị truyền ra ngoài, sau này danh dự của bọn gã sẽ tổn hại rất lớn.
Gã vội vàng nháy mắt với một tên phục vụ, chỉ chốc lát sau đã có người tới cung kính mời Lục Hành Thư đến nơi khác trò chuyện.
Rốt cục Lục Hành Thư đang nắm trong tay bao nhiêu tình báo về nhiệm vụ lần này của bọn họ, Hạ Thần cũng không biết. Lúc đối phương được mời đi, anh cũng bị đưa đi theo, tất cả mọi người đều bị bịt kín mắt, song Lục Hành Thư đã nghĩ cách để lưu lại dấu vết. Sau khi đến nơi, Hạ Thần và vài thiếu úy đóng giả làm vệ sĩ đứng bên ngoài chờ, một mình Lục Hành Thư vào trong, thấy một người phụ nữ vô cùng trẻ tuổi đang ngồi sẵn ở đó.
Người phụ nữ này thoạt nhìn quá lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người khoác chiếc áo choàng dài màu đen, tóc dài để thẳng. Gương mặt cô ta không có chút phấn son nào, song lại thấp thoáng nét quyến rũ, là một Beta. Hai chân người phụ nữ bắt chéo, chậm rãi bưng tách cà phê lên uống, không quá nghi ngờ về sự xuất hiện của Lục Hành Thư.
Trái lại còn đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Khâu muốn 100 Omega, đúng là chuyện viển vông.” Âm giọng cô ta đều đều, đôi mắt khẽ nhướng lên cũng đầy vẻ lõi đời.
Lục Hành Thư thoải mái ngồi xuống: “Ra giá đi.”
“Giá của tôi cũng chưa chắc anh đã trả được.” Cô ta nói chuyện không khách sáo chút nào, vừa cười vừa vẫy tay bảo cấp dưới pha cho Lục Hành Thư một ly cà phê, “50, đưa tiền luôn, hôm nay anh có thể dẫn đi.”
100 Omega chỉ là con số Lục Hành Thư thuận miệng nói bừa, mục đích là để xem rốt cục có bao nhiêu Omega đã bị tổ chức này bắt cóc. Vốn tưởng rằng sẽ chỉ loanh quanh trong khoảng 20 người, đây cũng không phải một con số nhỏ, bởi Omega bị bắt cóc đều là những vụ án được đặc biệt chú ý, song không ngờ lại nhận được câu trả lời là 50.
Lục Hành Thư cười: “Cũng được, nhưng bên trong không có hàng kém chất lượng đấy chứ?”
“Ngoại trừ không thể đánh dấu, còn lại đều là hàng thật giá thật.” Nghe thấy sự nghi ngờ trong lời nói của Lục Hành Thư, đôi mắt nhỏ của cô ta thầm hiện chút mất kiên nhẫn, “Nếu cậu Khâu quyết định nhanh gọn, tôi còn có thể tặng thêm 1.” Cô ta chỉ về phía cửa phòng, lấy một ống tiêm từ trong túi ra, cười mờ ám, “Beta anh dẫn đến ngoài kia, tôi có thể biến cậu ta thành Omega.”
Cô ta bình thản nói tiếp: “Hoặc mang một vali thuốc biến đổi pheromone đi cũng được, giá cả ngang nhau, nếu có lỗi ở đâu có thể đưa đến để thay người, cứ tìm bọn Hoàng Mao là được.”
“Lỗi?”
“Người là của tôi, anh không thể chọn, nhưng nếu mang thuốc biến đổi pheromone đi thì anh muốn biến Beta nào thành Omega là tùy anh, tiêm vào mà tử vong thì có thể đến chỗ tôi lấy thuốc mới. Giao dịch công bằng.” Người bình thường nghe thế đều sẽ chọn lấy thuốc biến đổi, bởi chung quy việc vận chuyển người sống vẫn rất rêu rao, mà bí mật mua một Beta lại không phải chuyện gì khó.
Tổ chức này chuyên gia lừa bán Beta, trước đây chỉ làm giao dịch nhỏ, song dạo này không biết vì lý do gì mà đã bắt đầu chuyển sang buôn bán Omega.
Lúc nhận được tình báo, nhóm Lục Hành Thư đã liên hệ tổ chức này với tổ chức nghiên cứu PCI-1 kia, cộng thêm việc điều tra từ phía Bạch Khê, cuối cùng khoanh vùng ở Lĩnh Nam. Nhiệm vụ lần trước khiến bọn họ đánh bậy đánh bạ vào một trong những chi nhánh nghiên cứu PCI-1 ở Lĩnh Nam, kết quả rút dây động rừng, khiến nhóm người kia nhanh chóng biến mất, thế nên khả năng cao là số thuốc biến đổi mà tổ chức này có đang cạn kiệt nghiêm trọng, có thể cung cấp cho Lục Hành Thư 50 Omega đã rất hào phóng rồi.
“Tôi muốn kiểm hàng.”
“Dĩ nhiên.” Mãi mới gặp được một khách hàng muốn lấy người sống, người phụ nữ rất vui lòng.
Hàng hóa ở đây đều bị nhốt dưới nhà kho ngầm, không gian y hệt một con hẻm dài ngoằn ngoèo, chỉ khác là hai bên để đầy những lồng sắt không lớn lắm. Trong mỗi lồng đều nhốt một người nhìn không rõ mặt, vô số pheromone hỗn loạn quyện thành một mùi hương tanh tưởi, khiến con người ta không khỏi cau mày lại. Có vài món hàng đã hơi thở thoi thóp, cũng chính là hàng lỗi, được đặt ở phía ngoài cùng.
Có trường hợp tiêm thuốc xong biến đổi không thành công, chỉ có thể nằm chờ chết, có trường hợp thì bị bệnh, còn có rất nhiều trường hợp không chịu nghe lời khác bị đánh đến tàn phế. Nhưng dù có là hàng lỗi đi chăng nữa, chỉ cần vẫn chưa chết, đều có thể đưa cho bên nghiên cứu để tiếp tục làm thí nghiệm, có lẽ là vì chút tác dụng còn sót lại này nên bọn họ vẫn chưa bị xử lý.
Cần phải đi qua con ngõ nhỏ chứa đầy lồng sắt này mới đến được kho nhốt hàng hóa.
Hạ Thần đi đằng sau Lục Hành Thư, bước chân của anh có hơi cứng ngắc, cảnh tượng trước mặt bắt đầu chao đảo trong đầu anh, như thể ngày xưa anh đã từng nhìn thấy. Lồng ngực Hạ Thần bức bối, anh bước chậm lại, bên thái dương đã lấm tấm mồ hôi lạnh, Lục Hành Thư phát hiện ra trạng thái của anh, bèn dừng chân bảo một thiếu úy đưa Hạ Thần ra ngoài chờ. Hạ Thần không muốn, vì để tránh bị nghi ngờ, anh lập tức làm bộ yếu ớt đáng thương, ôm lấy cánh tay Lục Hành Thư nức nở nói, “Cậu Khâu, em muốn đi theo ngài, em sợ.”
Người phụ nữ khịt mũi khinh bỉ: “Cậu Khâu, người của anh anh tự chăm cho tốt, đừng để xảy ra chuyện ở chỗ tôi.”
Lục Hành Thư nghe cô ta nói thì thầm khó chịu trong lòng, hắn ôm ngang Hạ Thần lên, cố ý nhéo mông anh trước mặt cả đám người, rặt một vẻ háo sắc vô lại: “Đi không nổi thì để ông ôm, buổi tối biết ngoan là được.”
Dù biết rõ Lục Hành Thư vì quan tâm mình nên mới làm vậy, nhưng Hạ Thần vẫn thiếu nghị lực mà đỏ mặt, anh vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
Có thể là do bản thân anh là Omega, nên mùi pheromone hỗn loạn kia khiến Hạ Thần vô cùng khó chịu, đã không ít lần thấy buồn nôn. Omega là quần thể nhạy cảm với pheromone nhất, Hạ Thần cũng không muốn gây chuyện trong lúc mấu chốt này, nhưng trong đầu anh lại liên tục xuất hiện những cảnh tượng mơ hồ khiến anh choáng váng, hai chân cũng mềm oặt.
Dường như đó đã là chuyện xảy ra cách đây rất lâu, cũng ở bên trong một cái lồng sắt như thế này, Hạ Thần nhỏ nghe thấy âm thanh cãi cọ kịch liệt phía bên ngoài…
“Tiền còn chưa tới?! Mẹ nó dám chơi bọn tao à! Bắt cóc xong rồi lại biến mất, cái đéo gì không biết!”
Kế đó là tiếng vỡ vụn của cốc thủy tinh rơi xuống đất. Hạ Thần trợn tròn mắt, tầm nhìn phía trước đen đặc một màu, không có một chút tia sáng nào, anh ôm gối cuộn người trong góc, nghe tiếng ồn ào bên ngoài mỗi lúc một lớn, sau đó có người đến mở cửa, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến anh không mở nổi mắt.
Người kia bực bội mở khóa lồng, thô lỗ kéo Hạ Thần ra ngoài.
Hạ Thần nghe thấy tiếng bản thân kêu đau, rồi toàn bộ khung cảnh bắt đầu chao đảo, anh bị đưa tới một căn phòng khác, người nọ hung tợn hỏi anh điều gì đó, nhưng Hạ Thần không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, đây là những gì anh đã quên, là phần ký ức mà anh vẫn luôn lảng tránh.
Hạ Thần đột ngột mở mắt, đập vào mắt vẫn như cũ là lồng ngực ấm áp của Lục Hành Thư.
“Làm sao vậy?”
Người phụ nữ vừa nãy không biết đã đi đâu, chỉ còn cả nhóm người bọn họ đứng tại chỗ, Lục Hành Thư cúi đầu nói nhỏ bên tai Hạ Thần: “Ở đây chờ tôi cùng họ, đừng vào trong.”
“Ừm.” Lần này Hạ Thần rất nghe lời, anh cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.
Lục Hành Thư đặt anh ngồi xuống ghế, để một thiếu úy ở lại chăm sóc Hạ Thần, kế đó đi theo người phụ nữ đã cầm chìa khóa quay lại vào một con hẻm có cổng sắt khác. Hạ Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, hoảng loạn nhớ lại khung cảnh khi nãy.
Đó là nơi nào? Là nơi mà hồi bé anh từng bị bắt cóc sao?
Là ai đã ra lệnh cho bọn họ bắt cóc anh?
Ký ức của Hạ Thần như đã hổng mất một mảng lớn, hoàn toàn không thể chắp ghép lại với nơi mà anh đã gặp Lục Hành Thư, đó là một khoảng thời gian rất lâu về trước, kéo dài như một cơn ác mộng không hồi kết.
“Chuyện hôm nay là do tôi sơ suất.”
Tối đến, Lục Hành Thư xin lỗi Hạ Thần. Hắn không nên đưa Hạ Thần vào trong, vốn tưởng đối phương là bác sĩ, có thể thu thập được chút tin tình báo, lại không ngờ anh sẽ phản cảm và kháng cự với những thứ tối tăm đấy đến vậy. Lục Hành Thư cũng không ngốc, hắn bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa Hạ Thần đã từng bị bắt cóc, trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn.
“Là tôi xảy ra tình huống bất ngờ, thật sự xin lỗi.” Hạ Thần cũng nói, “Có thể kể cho tôi những gì anh thấy không?”
“Là những cơ thể thí nghiệm sống như Bạch Khê, bọn họ bị nhốt ở một nơi giống ký túc xá tập thể, toàn bộ đều là Beta bị biến thành Omega, pheromone cực kỳ nồng, tôi đứng cách một lớp cửa kính vẫn có thể cảm nhận được, nhưng lại không biết miêu tả mùi hương ấy thế nào, chỉ có thể nói là nó vô cùng ngọt.”
“Nồng độ pheromone của Omega nhân tạo dày hơn Omega bình thường không dưới mười lần, nhưng nó sẽ nhanh chóng cắn nuốt sức khỏe của bọn họ, nếu không ngăn cản kịp thời, pheromone tỏa ra sẽ khiến những người đó rơi vào tình trạng lão hóa sớm, mắc thêm nhiều bệnh tật.” Hạ Thần vừa nhắm mắt lại đã nhớ về khung cảnh trong lồng sắt lúc sáng, anh không khỏi giận dữ, “Dùng cơ thể sống làm thí nghiệm thật sự vô cùng tàn nhẫn.”
Lục Hành Thư đồng tình với anh, hắn nói tiếp: “Dấu vết tôi lưu lại đều đã bị xóa bỏ, nhưng không phải do con người làm. Căn cứ của bọn chúng không dễ tìm, bên trong cũng được trang bị máy móc chặn tín hiệu, bước tiếp theo của chúng ta chỉ có thể chờ đến lúc giao hàng, bao vây tóm hết cả đám.”
Chỉ có điều, rất có thể căn cứ sẽ bị nhóm đồng phạm kịp thời chạy trốn tiêu hủy.
Người phụ nữ ngày hôm nay không thể nào là kẻ cầm đầu, khả năng cao chỉ là một trong những người phụ trách giao dịch, chuyên giải quyết vấn đề mua bán, mà ông lớn thực sự không ở Lĩnh Nam, nếu bọn họ vẫn tiếp tục theo dõi, chỉ sợ sẽ làm tăng số người thương vong. Vốn ban đầu Lục Hành Thư cũng không định dẫn Hạ Thần theo, nhưng nghĩ đến việc anh cũng đang nghiên cứu vấn đề này, hắn lại cảm thấy để anh đến gặp những người bị thí nghiệm thất bại đó sẽ tốt hơn. 𝖭hanh nhấ𝘁 𝘁ại ( Тrù𝗺Тru 𝑦ện.V𝖭 )
Bởi chung quy nếu đợi đến lúc giao hàng ngày mai, một khi bao vây tóm gọn xong là có thể cứu được những Beta bị coi như hàng hóa, còn những thể thí nghiệm thất bại trong căn cứ kia, rất có thể sẽ bị tiêu hủy hàng loạt…
“Uống chút nước ấm đi.” Thấy sắc mặt Hạ Thần tái nhợt, Lục Hành Thư nghĩ anh còn chưa bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói, “Xin lỗi.”
“Không phải lỗi của anh, là do tôi nhớ lại chuyện hồi bé.” Hạ Thần lắc đầu.
Lục Hành Thư ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ trán Hạ Thần, dịu giọng hỏi: “Là lần bị bắt cóc sao?”
Hạ Thần bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dao động, đôi môi khẽ hé, nhưng chỉ chớp mắt sau Lục Hành Thư đã phá vỡ niềm vui sướng của anh: “Trước đây cậu có nói do hồi bé từng bị bắt cóc, nên sau này mới học một chút kỹ năng tự vệ, có thể kể cho tôi nghe không?” Đây là lần đầu tiên Lục Hành Thư vô cùng muốn biết những gì mà Hạ Thần đã trải qua, vì hắn lo lắng.
“Năm…” Hạ Thần cụp mắt xuống, hai tay anh ôm cốc nước ấm, chậm rãi nói, “Năm mười bốn tuổi, tôi bị bắt cóc. Khi ấy tôi bị nhốt trong một ngôi nhà gỗ, có một sinh viên trường quân đội tới cứu tôi, anh ấy là người rất dũng cảm, cũng rất đẹp trai.” Nói tới đây, gương mặt Hạ Thần dịu dàng hơn rất nhiều, hệt như trời đông chuyển ngày xuân.
Lục Hành Thư có hơi ghen, nhưng hắn không cắt ngang Hạ Thần.
“Nhưng trong lúc chúng tôi chạy trốn, là tôi đã hại anh ấy, khiến anh ấy mất tích, khi đó tôi gần như đã sụp đổ…” Hạ Thần dụi dụi mắt, mỗi lần nhớ lại chóp mũi anh đều chua xót, “Nhưng rất may, anh ấy vẫn còn sống, tôi lại bị bọn bắt cóc lôi về, sau đó đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không nhớ được nữa… Nhưng hôm nay…”
Hạ Thần bắt đầu thấy bất an, anh dùng sức siết lấy cốc nước trong tay, hàng mày chau lại, khớp hàm cũng nghiến chặt, một lúc lâu sau mới thả lỏng, âm giọng run rẩy: “Tôi nhìn thấy lồng sắt, nó giống hệt với chiếc lồng sắt trong trí nhớ tôi, cũng nhỏ hẹp như thế, cũng khiến con người ta hít thở không thông như thế…”
Lời còn chưa dứt, Lục Hành Thư đã ôm lấy anh.
“Quên hết đi.”
“Lục tướng quân?” Hạ Thần nhìn xung quanh, không thấy người ngoài, lúc này bọn họ không cần phải diễn kịch, nhưng anh tiếp nhận rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thích ứng với cái ôm đột ngột này của Lục Hành Thư. Bất kể là xuất phát từ sự đồng cảm hay sự quan tâm, nó đều rất ấm áp, Hạ Thần rất thích.
“Xin lỗi.” Đây là câu xin lỗi thứ ba mà hôm nay Lục Hành Thư nói với Hạ Thần, Hạ Thần cảm thấy rất khó hiểu, nhưng Lục Hành Thư lại vô cùng nghiêm túc, “Tôi không nên khiến cậu nhớ lại những ký ức đó.”
Lục Hành Thư buông tay: “Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về nhà.”
Hạ Thần khẽ nhíu mày, trong lòng không kìm được mà cằn nhằn: Anh ấy coi quân đội là nhà sao? Đến khi nào mới có thể cùng mình về căn nhà ở thủ đô đây…
Mọi thứ đúng y với suy đoán của Lục Hành Thư, sau khi quân đội bao vây đám người ở địa điểm giao hàng, phía đằng xa lập tức vang lên tiếng nổ, toàn bộ nhà kho căn cứ ngầm bị tiêu hủy hoàn toàn, bao gồm cả những thể thí nghiệm thất bại bị nhốt phía dưới. Lục Hành Thư đặc biệt ra lệnh cho những binh lính Beta phụ trách việc quản lý nhóm người bị dùng làm thí nghiệm kia.
Pheromone của bọn họ quá ngọt ngào, những Alpha có năng lực tự chủ kém sẽ rất dễ phạm tội.
Nhiệm vụ lần này toàn thắng, tin tình báo cùng với PCI-1 được cải tiến đều đã tới tay, Lục Hành Thư cũng nhận được lệnh triệu hồi về thủ đô, thuận tiện xử lý vài vấn đề. Bạn đời Omega của hắn bỏ nhà ra đi đến bây giờ vẫn chưa quay lại, ba Lục cũng đã không ít lần giục giã Lục Hành Thư về nhà, nói có việc cần phải thảo luận trực tiếp với hắn.
Ban đầu Lục Hành Thư cũng không mấy bận tâm, nhưng bây giờ nhìn Hạ Thần bên cạnh mình, hắn cảm thấy bản thân thật sự nên trở về một chuyến.