Khu đèn đỏ ở Lĩnh Nam chỉ đêm đến mới mở cửa, nó bao gồm cả mặt tối và mặt sáng, mặt sáng có sòng bạc. Động tĩnh mỗi lần sòng bạc bắt đầu cuộc chơi đều rất lớn, cộng thêm vùng này còn có dịch vụ môi giới ẩn danh, đâm ra số lượng thương nhân ngoại lai tới đây càng lúc càng nhiều.
Sòng bạc lớn nhất của Lĩnh Nam là một khách sạn nằm ở cuối con hẻm trên đường Đông Nam, khách tới thuê đều là người làm kinh doanh, giá cả dĩ nhiên rất đắt, nhưng dịch vụ cũng chu đáo. Người đến miễn là có tiền thì muốn gì cũng được, ông chủ khách sạn sẽ tìm mọi cách thỏa mãn yêu cầu của “thượng đế”. Nhưng sau khi hoàn thành giao dịch, nếu trong suốt quá trình đấy có cả sự tham gia của chủ khách sạn, ông ta sẽ lấy 30%.
Tuy là công phu sư tử ngoạm, nhưng nếu không có ông ta hỗ trợ thì có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc đã mua bán thành công. Chỉ có điều chủ khách sạn gần như không cần lộ mặt, nên gặp được ông ta đã khó, chứ đừng nói gì đến việc bàn mối làm ăn.
Khách sạn này không lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba tầng. Tầng một là sòng bạc mở, ban ngày không tiếp khách, song đến tối lại rất náo nhiệt. Nơi đây xa hoa trụy lạc, chính giữa phía trên bàn đánh bạc chỉ treo duy nhất một chùm đèn pha lê, rọi chói mắt người xem.
Bấy giờ trên bàn đang đặt một chồng phỉnh*, người đàn ông chậm rãi rít một hơi thuốc, mái tóc rẽ ngôi giữa vuốt keo bóng mượt, chiếc áo sơ mi hoa tỏa ra mùi nước hoa nam vô cùng nồng nặc. Hắn tháo một khuy ở cổ áo ra, vết sẹo trên mặt khẽ nhúc nhích, khóe miệng cong thành một nụ cười bất cần đời, “Thêm tiếp.”
“Cậu Khâu, vận bài bạc của cậu hôm nay không được tốt lắm.” Người chơi cùng hắn là một gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cũng là tay lùa gà có tiếng ở Lĩnh Nam, Hoàng Mao. Hoàng Mao nhe hàm răng ố vàng cười khà khà, hôm nay gặp được một thằng ngu nhiều tiền đúng là vận may phát tài của gã, “Đừng để đến cuối còn không có tiền xe để đi về nhé.”
Khâu thiếu gia nheo mắt nhả một vòng khói, hắn tiện tay cầm một miếng dưa lê lên ăn, nhai chưa được vài cái đã nhổ toẹt xuống đất: “Dưa kiểu đéo gì mà có vị nghèo kiết hủ lậu thế này.” Hắn vung tay lên, rải đống phỉnh mới lên bàn, “Tôi đây không thiếu tiền, nhưng cá cược với ông chả thú vị gì cả.”
“Cậu Khâu cứ đùa.” Hoàng Mao đang chơi chiêu bịp và lén xem bài, có tiền mà không kiếm thì đúng là ngu.
Xung quanh bọn họ là sương khói lượn lờ, trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá hòa lẫn mùi rượu, có vài kẻ đang vừa nhìn bài trên bàn vừa ồn ào cãi cọ, thậm chí còn có kẻ nảy sinh ý xấu, nhưng cuối cùng vẫn không có gan ra tay. Lai lịch của vị Khâu thiếu gia này không đơn giản, đằng sau còn dẫn theo ba tên vệ sĩ thân thể cường tráng, cũng không biết trong tối còn đang ẩn núp bao nhiêu vệ sĩ nữa. Trong lòng cả đám đều hiểu rõ, loại người này đã tới tận Lĩnh Nam thì tuyệt đối không thể nào làm giao dịch nhỏ được.
Hoàng Mao im hơi lặng tiếng liếc mắt nhìn bài, phía sau gã chợt vang lên tiếng ồn ào, nhóm người đứng tản sang hai bên, bấy giờ mới thấy hai tên đàn ông to cao đang áp giải một thằng nhãi da thịt trắng trẻo mềm mại đi về hướng này.
“Chà, thế mà đã tới rồi.”
Hoàng Mao theo tiếng nhìn lại, tên nhãi bị đưa đến trông vừa trắng vừa mềm, đúng là rất hiếm thấy ở vùng núi đen hẻo lánh như Lĩnh Nam này. Gã khịt mũi, vuốt vuốt râu, chậc, là một Beta, tuy ngoại hình có vẻ tươi ngon mọng nước, nhưng cũng không đáng tiền. Đối phương chắc hẳn là cái đứa đánh cược thua Khâu thiếu gia ngày hôm qua, Hoàng Mao cũng biết y, tháng trước y mới tới Lĩnh Nam, cũng là cậu ấm nhà giàu, bên người trái ôm phải ấp hai Beta ngọt nước.
Một trong hai Beta đó có ngoại hình rất hút mắt, lập tức bị Khâu thiếu gia nhắm trúng, xuống tay đổ một trăm phỉnh lên mặt bàn. Tên nhãi chủ nhân là Beta kia lập tức đỏ mắt đòi cá cược, kết quả không những thua sạch mà ngay cả bản thân mình cũng phải chắp tay tự dâng lên cho người ta.
Tâm trạng Khâu thiếu gia vốn đang không tốt, thấy người đến thì lập tức ôm chặt eo đối phương, khiến nhóc Beta sợ đến run bần bật.
Hắn dập thuốc, mất kiên nhẫn mà ghé sát cổ Beta ngửi vài cái, háo sắc nói: “Thơm thật.” Vành tai Beta nọ nhanh chóng đỏ lên, Khâu thiếu gia ném bài xuống, bế ngang nhóc Beta lên tầng hai. Ván bài bỏ dở này coi như Hoàng Mao thắng, tiếng kêu sợ hãi của Beta chìm nghỉm giữa âm thanh ồn ào nhức óc của khách sạn.
“Ngủ với Beta thì hăng hái cái đéo gì, cũng chả phải Omega.”
“Khâu thiếu gia cũng là Beta, hắn có nhiều tiền hơn nữa cũng chả để làm gì, đâu có Omega nào chịu ngủ với hắn, chả phải chỉ có thể ngủ với Beta thôi à.”
“Tiền không có chỗ tiêu!”
Những lời đàm tiếu vô căn cứ này lọt hết vào tai Hoàng Mao. Gã sống từng này tuổi rồi, còn gì mà chưa nghe thấy, hiển nhiên biết rõ bọn họ đều đang nói cho gã nghe, muốn gã dẫn đường. Khâu thiếu gia đã chơi bời ở cái vùng Lĩnh Nam nghèo nàn này suốt mấy hôm mà không nỡ đi, nơi đây đồ ăn thì ít mà đất cát thì nhiều, thậm chí cả người cũng dính cát, có cái gì thú vị đâu mà chơi. Lý do Khâu thiếu gia đến đây để làm gì, trong lòng ai nấy đều rõ.
Nhưng rất ít kẻ dám dẫn người không có quan hệ đến đó, sợ trúng phải lính, bị xử cả ổ.
Hoàng Mao ngậm một điếu thuốc, chắp tay sau lưng rời khỏi khách sạn. Khâu thiếu gia cược đâu thắng đó hôm nay lại cố ý thua gã hai ván, thôi thì lai lịch và thế lực của người này gã sẽ phẩm trước, ai bảo gã đã nhận một đại lễ từ đối phương cơ chứ.
Trong căn phòng trên tầng hai, Khâu thiếu gia khóa cửa lại, ghé sát tai nghe ngóng động tĩnh hồi lâu mới yên tâm. Hắn xoay người nói với nhóc Beta ngồi khoanh chân trên giường, “Bác sĩ Hạ không sao chứ?”
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì được.” Hạ Thần sờ sờ vùng cổ mà đối phương vừa mới ngửi, nhìn kiểu tóc lỗi mốt kia của Lục Hành Thư mà nhịn cười, mặt mũi anh không có biểu cảm gì, song ánh mắt lại toát lên nét vui vẻ.
Người sắm vai Khâu thiếu gia — Lục Hành Thư vuốt mái tóc bóng loáng của mình, nhíu mày: “Cái sáp vuốt tóc này đúng là…” Kế đó lại nói sang chuyện khác, “Đói bụng không? Trong phòng có đồ ăn.”
Hạ Thần vội vàng hỏi: “Là gì?”
Lục Hành Thư lấy một hộp đùi gà kho trong ngăn kéo ra, hắn sợ mấy ngày qua Hạ Thần phải diễn kịch không được ăn ngon bèn đặc biệt chuẩn bị cho anh. Hạ Thần bụng đói kêu vang, chẳng mấy chốc đã giải quyết hết, anh phồng má nhỏ giọng nói: “Đêm nay còn ra ngoài nữa không?”
“Không ra, mồi đã thả, cá không cắn câu cũng chỉ có thể chờ.” Lục Hành Thư nghe tiếng động mỗi lúc một nhỏ bên ngoài, đoán chắc cũng sắp kết thúc hẳn. Hắn liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, rạng sáng hai giờ, nên đi nghỉ rồi.
Bọn họ chỉ có một giường, một chăn và một gối.
“Bác sĩ Hạ, từ hôm nay trở đi làm khó cậu phải ở chung phòng với tôi rồi.” Lục Hành Thư ra vẻ bình tĩnh.
Nội tâm Hạ Thần đã bắt đầu nhảy Disco, song mặt ngoài lại là biểu cảm nhẹ nhàng: “Nhiệm vụ yêu cầu, tôi hiểu.”
Vì đề phòng tai vách mạch rừng, cả hai nói chuyện cũng rất nhỏ.
Không gian đêm khuya yên tĩnh vô cùng, Hạ Thần và Lục Hành Thư vệ sinh cá nhân xong thì nằm lên giường, gối đầu được nhường cho anh, chăn cũng để anh đắp, Lục Hành Thư nằm quay lưng về phía Hạ Thần, trên người phủ áo khoác. Hạ Thần còn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào, cạnh đầu giường có bật một cái đèn bàn nhỏ, khiến bóng lưng của Lục Hành Thư thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Thần cảm thấy chắc Lục Hành Thư đã ngủ rồi, bấy giờ anh mới nín thở, yên lặng dịch gần về phía đối phương. Thấy Lục Hành Thư không có động tĩnh gì, lá gan Hạ Thần lại phình ra thêm một chút, anh nghiêng người nhẹ nhàng chạm đầu vào lưng hắn, thỏa mãn thở đều lại.
Nhưng ai ngờ Lục Hành Thư cũng là cao thủ giả vờ ngủ, sau khi nhận ra chút cử động nhỏ của Hạ Thần, hắn không thèm mở mắt mà dứt khoát xoay người lại, khiến Hạ Thần sợ tới mức chỉ có thể giả vờ bản thân đã ngủ say, vô tình lăn lại gần hắn, trái tim bối rối đến mức đập càng lúc càng nhanh. Song mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì nữa, Hạ Thần thử hé một con mắt lặng lẽ nhìn Lục Hành Thư, chỉ thấy đối phương cũng đang nhắm mắt, nhưng chốc lát sau đã duỗi tay ôm lấy anh.
Trán Hạ Thần dán sát lồng ngực Lục Hành Thư, đầu cũng rời khỏi gối mà chuyển sang gối lên tay hắn, cằm Lục Hành Thư cọ lên đỉnh đầu anh, phát ra từng tiếng nói mớ trầm thấp vụn vặt, làm đầu óc Hạ Thần nghe mà choáng váng, trong lòng cũng ngứa ngáy không chịu được, nhưng anh không dám mở mắt lần nữa, cũng không dám nhúc nhích chút nào, vẫn luôn giữ nguyên tư thế này nằm ngủ với Lục Hành Thư đến sáng.
Cả hai suốt đêm không ngủ, hôm sau người rời giường trước vẫn là Lục Hành Thư, hắn rón ra rón rén nâng đầu Hạ Thần về lại gối.
Hạ Thần thầm thở dài: Thật sự không muốn nằm gối chút nào.
Anh dụi dụi mắt, làm bộ vừa mới tỉnh ngủ.
“Chút nữa sẽ có người đến đưa đồ ăn sáng, chúng ta còn phải diễn một màn nữa.” Lục Hành Thư chỉ vào cổ Hạ Thần, “Cậu xem có thể dùng tay véo ra vết bầm tím không.” Nói xong hắn lại tìm dao găm cứa rách đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên ga giường, kế đó cầm lọ bôi trơn trong ngăn tủ đầu giường đổ ra tay, xoa loạn lên chăn.
Giấy ăn tiện tay vo thành cục vứt hết xuống đất.
Nhìn tổng thể căn phòng có vẻ rất giống hiện trường sau khi mây mưa, duy độc Hạ Thần là không giống tí nào, trên người anh là bộ áo tắm to rộng ngay ngắn, đứng đó với gương mặt vô hại, nhìn giống người trước khi lâm trận hơn.
“Cậu Khâu, cái này thật sự không dễ véo.” Ở đây Hạ Thần chỉ gọi Lục Hành Thư là cậu Khâu, tránh bị kẻ khác nghe được, anh buồn rầu sờ sờ cổ mình, “Nhỡ làm giả nhìn cũng không giống thật thì sao?”
Lục Hành Thư coi như đã gặp nan đề, sức lực hắn lớn sợ sẽ véo đau cậu bác sĩ. Trong lúc Lục Hành Thư còn đang do dự, Hạ Thần lại bỗng lên tiếng: “Không bằng cứ làm theo cách bình thường đi? Nghe nói cũng không đau.” Lúc nói những lời này, mặt mũi Hạ Thần đỏ bừng, “Nhiệm vụ yêu cầu, chúng ta phải phối hợp.”
Dùng bốn chữ nhiệm vụ yêu cầu này, Lục Hành Thư cảm thấy bản thân rất lời.
Mắt thấy thời gian đưa đồ ăn sáng càng lúc càng gần, hắn cũng không tiếp tục ngại ngùng nữa, dứt khoát tiến lên vòng lấy eo Hạ Thần, nói nhỏ bên tai anh: “Thất lễ rồi, bác sĩ Hạ.”
Hạ Thần không nói gì, sự thật là đã hồi hộp đến tắt tiếng.
Bờ môi Lục Hành Thư hoàn toàn bất đồng với tính tình cứng rắn của hắn, rất mềm mại, lúc chúng chạm vào da thịt anh, Hạ Thần có thể cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng của Lục Hành Thư. Đối phương nhẹ nhàng hôn lên cổ anh, vừa dè chừng vừa cẩn thận liếm mút, lực cắn cũng rất nhẹ, sợ sẽ khiến Hạ Thần đau đớn. Vì lý do nhiệm vụ nên cả hai cũng không dám phát ra âm thanh mờ ám.
Một sợ vượt rào, một sợ hiểu lầm.
Lần đầu tiên Lục Hành Thư nghe thấy ba chữ “Trồng dâu tây” này là lúc hắn vẫn đang học cấp hai. Vài Beta và Alpha dậy thì sớm đã làm cái chuyện đáng xấu hổ này, mà mỗi lần Lục Hành Thư nghe được đều không hiểu trò thô tục ấy thú vị chỗ nào. Bạn cùng phòng của hắn thường xuyên nói, sau này chắc chắn hắn sẽ là một tên Alpha không biết lãng mạn là gì, ngay cả việc “trồng dâu tây” mà cũng không có hứng thú.
Vậy mà hiện giờ, đầu lưỡi ẩm ướt của Lục Hành Thư liếm lên da thịt mềm mại của Hạ Thần, ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người đối phương, trong lòng hắn bỗng bùng lên một luồng khí nóng, rạo rực khó chịu. Lục Hành Thư híp mắt lại, mặt mày chợt lóe lên nét nguy hiểm, hắn há miệng cắn lên xương quai xanh của Hạ Thần. Hạ Thần bị động tác đột ngột này dọa sợ, bỗng bật ra một tiếng kêu hoảng loạn, đôi chân anh mềm nhũn, hai tay lại ôm chặt lấy Lục Hành Thư. Song Lục Hành Thư vẫn đang rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, khiến Hạ Thần chỉ có thể cắn chặt môi, dán mặt vào mái tóc hắn.
Mặt Hạ Thần bị lọn tóc Lục Hành Thư cọ đến ngứa, nhưng trong lòng lại càng ngứa hơn.
“Lục Hành Thư…” Tròng mắt Hạ Thần mờ đi, anh gọi tên hắn.
Lục Hành Thư cũng mất tỉnh táo, hắn khẽ đứng thẳng người nhìn Hạ Thần quyến rũ trước mắt. “Dâu tây” mà hắn trồng cho anh không quá rõ ràng, vừa lộ liễu lại vừa hàm súc, hệt như một bông hoa nở rộ trên da thịt Hạ Thần, đang yên lặng vươn móng vuốt dụ hoặc hắn, khiến Lục Hành Thư trắng trợn nuốt nước bọt.
“Hạ…”
Đúng lúc Lục Hành Thư đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, Hạ Thần lại bỗng ngẩng mặt, hơi nhón chân hôn lên môi hắn. Lục Hành Thư ngẩn ngơ một thoáng, kế đó mới nghe tiếng Hạ Thần dán sát môi hắn, nói cực khẽ, “Có người.”
Muốn diễn kịch có trăm cách ngàn cách, nhưng Hạ Thần lại mượn cơ hội này để chọn hôn môi, đây là phản xạ trong lúc nhất thời của anh, không kịp đổi ý.
Môi Lục Hành Thư đúng là rất mềm, mang theo hơi thở độc nhất vô nhị của hắn, Hạ Thần còn có thể cảm nhận được mùi hương pheromone mà hắn đang ẩn giấu, mùi hương khiến con người ta phải xao động, chìm đắm. Lục Hành Thư sáng tỏ mà lại lần nữa ôm chặt Hạ Thần, lồng ngực cả hai dán chặt lấy nhau, cùng với đó là một nụ hôn sâu như đang cướp đoạt. Hạ Thần hoảng hốt, hai tay không kìm được mà run rẩy, anh siết chặt lấy áo tắm trên người Lục Hành Thư, loạng choạng lùi bước về sau.
Nước bọt dính nhớp hòa nhau, đầu lưỡi mềm mại ướt át của Lục Hành Thư độc đoán lướt qua hàm răng Hạ Thần, ép nhịp thở của anh dần dần dồn dập. Rõ ràng Lục Hành Thư cũng đã tiêm thuốc ức chế, nhưng pheromone Alpha tiềm tàng trào ra từ sâu bên trong vẫn như muốn vạch trần pheromone Omega mà Hạ Thần đã cẩn thận che giấu. Anh có thể nhận ra cơ thể mình đang dần nóng lên, khó chịu, hệt như báo hiệu về kỳ động dục, nhưng rõ ràng tuần trước anh mới tiêm thuốc ức chế xong.
Hạ Thần nhắm chặt mắt, khóe mắt rỉ ra chút ánh nước. Anh bắt đầu hối hận về việc hôn môi với Lục Hành Thư, anh đáng nhẽ có thể dùng một cách khác để che mắt kẻ đứng ngoài cửa, nhưng chút khôn vặt ấy của anh bây giờ lại đang sắp sửa hại chết anh. Thân phận của Lục Hành Thư là Khâu thiếu gia bá đạo ngang ngạnh, lúc hôn sao có thể dịu dàng cho được, một khi đã nhập diễn, nhất định phải vào vai giống nhất có thể.
Sau lưng Hạ Thần bị Lục Hành Thư vuốt ve, cả hai yên lặng cọ xát nhau, Hạ Thần rùng mình, cuối cùng dồn hết can đảm mà đẩy hắn ra.
“Người… người đã đi rồi…”
Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần quần áo xộc xệch, biểu cảm sợ hãi thì âm thầm tự trách trong lòng.
Là hắn quá đà.
“Xin lỗi, bác sĩ Hạ. Cậu, vẫn ổn chứ?” Lục Hành Thư lo lắng nói, kế đó rót một cốc nước ấm cho Hạ Thần.
“Không sao, nhiệm vụ yêu cầu…” Hạ Thần cúi mặt xuống, đầu ngón tay vẫn run rẩy như cũ.
Chốc lát sau Lục Hành Thư đi kiểm tra cửa phòng, phát hiện khóa cửa đã mở, đang hé ra một cái khe nhỏ. Vẫn may là có Hạ Thần để ý, bằng không hậu quả từ một câu “Bác sĩ Hạ” mà lúc nãy hắn chưa kịp nói hết kia gây ra cũng không biết sẽ to đến mức nào.
Đứng bên ngoài là người phục vụ bưng bữa sáng tới, cậu ta không ngờ cửa phòng lại mở, vừa đẩy một cái đã thấy gương mặt nặng nề của Khâu thiếu gia đập vào mắt. Phục vụ vội vàng bày tỏ thiện ý, nhưng tính tình Khâu thiếu gia lại không tốt lắm, nhận đồ xong thì đóng sập cửa lại, nhưng phục vụ vẫn kịp nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Beta tối qua bị khiêng lên tầng đang hai mắt long lanh, quần áo xộc xệch ngồi trên giường, có thể thấy được dấu hôn mờ nhạt trên người đối phương cùng với ga giường lộn xộn, chắc là đêm qua đã bị yêu thương không ít. Phục vụ chẹp chẹp miệng, coi chuyện này như thú vui để giết thời gian với kẻ khác.
“Cậu muốn ăn một chút không?” Lục Hành Thư ôn tồn lại gần.
Hạ Thần lắc đầu, thuốc ức chế mà anh dùng khá đặc biệt, bấy giờ chúng đã đè ép những cảm xúc khó chịu trong cơ thể anh xuống. Hạ Thần thật sự không dám nghĩ sâu hơn, nếu khi nãy anh mà tiếp tục dây dưa với Lục Hành Thư, liệu kỳ động dục của anh có lập tức bùng nổ hay không? Pheromone của Lục Hành Thư thật sự quá nồng, nhưng rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Hạ Thần đã từng xem báo cáo sức khỏe của Lục Hành Thư, pheromone Alpha nhà anh không khác gì pheromone của những Alpha khác, chẳng lẽ là do thuốc ức chế của anh xảy ra vấn đề? Pheromone có thể ảnh hưởng lẫn nhau chỉ có thể là bạn đời đã đánh dấu, nhưng anh và Lục Hành Thư còn chưa đến bước đấy… Ôm theo những nghi vấn riêng, Hạ Thần sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút, kế đó nói với Lục Hành Thư, “Thuốc ức chế của anh hết tác dụng rồi, pheromone Alpha quá nồng, đã bắt đầu lan tỏa trong phòng.”
Lục Hành Thư nhíu mày, hắn cũng đã nhận ra: “Rõ ràng hôm trước tôi vừa mới tiêm xong.”
“Anh có mang theo không?” Hạ Thần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Có, nhưng đều cùng một hộp, nếu ống hôm trước tôi dùng có vấn đề, có khi nào tiêm ống này xong vẫn y như cũ không?” Một khi đã xảy ra chuyện, pheromone Alpha của hắn sẽ lập tức bùng nổ, nhiệm vụ cũng theo đó mà thất bại, sẽ không có kẻ nào đồng ý dẫn đường cho một Alpha, nơi này từ trước đến nay vẫn luôn là địa bàn của Beta.
“Không đâu.” Hạ Thần viện bừa một lý do, “Vẫn có xác suất 1% là hôm nọ anh tiêm thuốc bị quá hạn để lẫn vào. Vận may của anh khá tốt mà.” Hạ Thần không thể nói với đối phương là pheromone Alpha của hắn bị pheromone Omega của anh hấp dẫn làm thuốc ức chế bình thường mất tác dụng được.
“Không phải vận may của tôi tốt, là quản lý của khu vực này cần phải bị giáng chức.” Lục Hành Thư không vui.