Lục Hành Thư kêu quá to khiến miệng vết thương bị kéo theo, hắn không khỏi cau chặt mày lại, Hạ Thần vội vàng đè vai hắn về chỗ cũ: “Đừng cựa quậy, tôi vừa mới đổi thuốc cho anh xong.”
Lục Hành Thư nào suy xét được nhiều như vậy: “Bác sĩ Hạ, sao cậu lại ở đây?” Hạ Thần trước mắt hắn đang mặc một chiếc áo bông rách, cả người lấm lem bụi đất, trên mặt còn có vết trầy, hốc mắt ửng đỏ, chốc chốc lại rớt một giọt nước mắt. Dáng vẻ ngày thường của đối phương vẫn luôn rất lạnh lùng, nay lại khóc đến tội nghiệp, chóp mũi cũng đỏ lên, đôi con ngươi như đang ẩn chứa vô vàn lời nói cứ thế nhìn Lục Hành Thư chăm chú.
“Là đội cứu hộ đưa cậu vào?” Lục Hành Thư thấy Hạ Thần như vậy bèn lo lắng hỏi, “Cậu bị thương?”
Hạ Thần dùng mu bàn tay lau mặt, dây ra một đống nước mắt, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng vì nghe được giọng nói của Lục Hành Thư mà thả lỏng xuống. Hạ Thần vốn định lén lút khóc, không ngờ lại bị đối phương phát hiện, mà đã bị phát hiện thì thôi đi, lại chẳng hiểu sao nước mắt cứ không ngừng rơi, anh nghẹn giọng nức nở lắc đầu, “Bọn họ không tìm được anh, Tiêu phó tướng cũng mất tích.”
Lục Hành Thư vội vàng hỏi: “Tiêu Minh mất tích?”
“Anh ấy bị tách khỏi đội cứu hộ.” Cảm xúc của Hạ Thần đã phần nào bình tĩnh lại, thời tiết quá lạnh khiến anh cẩn thận dịch gần Lục Hành Thư một chút.
Ra là chỉ bị lạc, vậy thì tốt. Tiêu Minh là một quân nhân có nhiều kinh nghiệm, năng lực sống sót trong rừng tuyết như thế này vẫn phải có. Lục Hành Thư yên tâm, tiện đà hỏi Hạ Thần: “Vậy cậu vào đây cùng đội cứu hộ à? Mọi người đâu?”
Hạ Thần cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi tự vào.”
Hạ Thần vừa dứt lời xong, Lục Hành Thư còn tưởng tai hắn nghe nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ kia của đối phương, Lục Hành Thư đau đầu: “Xằng bậy!” Hắn tức giận khiến miệng vết thương lại bị kéo theo, cảm giác đau đớn đánh úp lại làm Lục Hành Thư nhe răng, nhưng vì sĩ diện nên vẫn không kêu.
Hạ Thần xoay người lấy một ít thuốc giảm đau từ balo ra, ở đây không có nước nóng, nước tuyết lại quá lạnh, anh bèn để Lục Hành Thư ngậm trong miệng chờ thuốc tan dần, chủ động nhận sai, “Tôi biết sai rồi, anh đừng tức giận, bằng không vết thương sẽ lại đau.” Một khi đụng đến Lục Hành Thư, tính tình Hạ Thần lập tức dịu hẳn đi.
Huống hồ hiện giờ Lục Hành Thư còn đang bị thường, Hạ Thần lại càng không cứng rắn nổi, anh duỗi tay kéo góc áo Lục Hành Thư, mềm giọng hỏi: “Anh có đói không, tôi có mang theo bánh quy nén.” Lục Hành Thư đang ngậm thuốc trong miệng, không có khẩu vị gì, chỉ thấy dáng vẻ của Hạ Thần trong tầm mắt mình cực kỳ dịu dàng.
“Sao lại tự tới đây, quá nguy hiểm.” Nuốt chỗ thuốc hòa tan kia xong, Lục Hành Thư lên tiếng, trong khoang miệng tràn ngập vị đắng chát.
Hạ Thần buột miệng nói ra: “Tôi tới cứu anh.”
“Cứu kiểu gì?” Lục Hành Thư hết sức bình tĩnh, hắn thản nhiên hỏi lại, song trong lòng đã đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất. Một mình cậu bác sĩ liều lĩnh chạy tới đây cứu hắn, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Hạ Thần không phải quân nhân, chưa từng qua một trường lớp huấn luyện bài bản nào, sao có thể tồn tại trong hoàn cảnh khốc liệt như thế này được? Lục Hành Thư nhìn đối phương, ánh mắt ôn hòa, “Cậu có biết không, cho dù không có kẻ địch, sói tuyết ở đây cũng vô cùng hung dữ.”
“Tôi biết.” Hạ Thần gật đầu, bấy giờ nhớ lại vẫn sợ hãi không thôi, “Buổi sáng đã bị chúng đuổi theo.”
Lục Hành Thư chỉ cảm thấy miệng vết thương thiếu điều lại phải rách tiếp, hắn căng thẳng ngồi dậy tóm lấy bả vai Hạ Thần, lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?!”
Hạ Thần suy nghĩ, thành thật giơ tay ra: “Trầy da một chút, áo bị xé rách, còn lại hết rồi.” Anh ngơ ngác nhìn Lục Hành Thư với sắc mặt không thoải mái kia, trong lòng có hơi hoảng, rồi lại có chút vui vẻ, anh ấy đang lo lắng cho mình ư? Sao biểu cảm lại có thể đẹp trai như vậy, còn nhìn chằm chằm khiến tim mình đập nhanh nữa. Hạ Thần vừa nghĩ vừa đỏ mặt.
Cũng may là ánh sáng từ đống lửa khiến Lục Hành Thư không nhận ra Hạ Thần đang thẹn thùng, chỉ nghĩ anh bị dọa đến đờ đẫn, hắn khẽ thở dài: “Biết đổi thuốc cho tôi mà sao lại không biết tự bôi thuốc cho bản thân một chút.” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, móc một lọ thuốc sát trùng trong túi ra, mở nắp, xịt lên vết thương của Hạ Thần, “Cố chịu một chút.”
Hạ Thần mím môi, gật mạnh một cái, kế đó khẽ cong khóe miệng.
Lục Hành Thư chuyên tâm bôi thuốc cho Hạ Thần, lại dùng băng gạc trong túi quấn vài vòng lên vết thương, quấn khá xấu.
“Không được có lần sau.”
“Ừm.”
“Vốn chỉ có một mình tôi bị kẹt ở đây, giờ thì hay rồi, thành hai người.”
Hạ Thần không tiếp lời, chỉ dựa sát vào Lục Hành Thư thêm chút nữa: “Lạnh quá, Lục tướng quân.”
“Cái cậu dán cho tôi hết rồi sao?” Tác dụng của miếng dán giữ nhiệt rất tốt, mấy cái dán trong áo của Lục Hành Thư vẫn còn ấm, hắn muốn gỡ xuống đưa cho Hạ Thần song lại bị đối phương đè tay lại, nói gỡ xuống sẽ mất tác dụng, không ấm nữa. Lục Hành Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể để Hạ Thần dựa sát vào người mình sưởi ấm.
Ngọn lửa trước mặt càng ngày càng thu nhỏ, Hạ Thần ngáp một cái, hai mí mắt đánh nhau, anh dụi mắt muốn đi thêm củi, Lục Hành Thư giữ chặt cổ tay anh lại: “Cậu ngủ một lúc đi, tôi không mệt.”
Nhưng nằm ngủ dưới đất quá lạnh, ngồi ngủ lại ngã trái ngã phải, Hạ Thần không biết phải làm sao mới được, Lục Hành Thư nhận ra anh lưỡng lự, hắn chần chờ một hồi, kế đó nói với Hạ Thần, “Dựa vào vai tôi đi.” Lúc nói lời này, giọng Lục Hành Thư rất dịu dàng.
Hạ Thần còn cảm giác bản thân nghe nhầm, nhưng anh sẽ không bỏ qua cơ hội này, bèn thành thật dựa đầu lên vai phải của Lục Hành Thư, bởi vì quá mệt, cộng thêm buổi sáng bị rượt quá thê thảm, chưa được bao lâu Hạ Thần đã đi vào mộng đẹp. Lục Hành Thư trong giấc mơ vô cùng dịu dàng, sẽ ôm anh nói lời âu yếm, tuy rất buồn nôn, nhưng Hạ Thần lại rất thích, cả người cũng rất ấm.
Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần mơ màng nói mớ, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, dùng một tay khoác tấm vải bông của mình lên người Hạ Thần, kế đó lại xoa đầu người nọ, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
May là cậu bác sĩ không sao.
Nói không tức giận là nói dối, mà nói không vui cũng là nói dối. Tức giận là vì cậu bác sĩ không màng nguy hiểm một mình đến đây để tìm hắn, mà vui vẻ cũng là vì cậu bác sĩ không màng nguy hiểm một mình đến đây để tìm hắn. Rốt cuộc cậu bác sĩ có thích hắn hay không, trong lòng có hắn hay không, Lục Hành Thư cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
Mà quan trọng là, dường như hắn lại càng thêm thích cậu bác sĩ.
Trong khoảnh khắc mở mắt ấy, Lục Hành Thư cảm thấy bản thân đã nhìn lầm, nhưng đến khi tỉnh táo lại, người trước mặt hắn lại thật sự là Hạ Thần. Lục Hành Thư vừa mừng vừa sợ, khi biết Hạ Thần một mình tới đây, trái tim hắn gần như đã hoàn toàn rung động, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ lạnh lùng thờ ơ, lên án cậu bác sĩ làm sai.
Lục Hành Thư là người lý trí, nhưng ngay giây phút này, hắn cảm thấy lý trí cũng không còn quan trọng nữa, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương của Hạ Thần, nghe thấy câu “Tôi tới cứu anh” kia, cảm xúc muốn bộc phát đã dần dần chiếm cứ đại não Lục Hành Thư, lấp đầy thần kinh hắn, khiến hắn đưa ra những phán đoán sai lầm.
Hắn thích cậu bác sĩ, có lẽ là rất thích.
Nhiệm vụ lần này vốn là vì tránh mặt Hạ Thần, cuối cùng người nọ lại vẫn đuổi theo. Lục Hành Thư liếc nhìn Hạ Thần đang ngoan ngoãn ngủ kia, nghĩ thầm, không tránh nữa. Từ trước đến nay Lục Hành Thư vẫn luôn trung thực trong chuyện tình cảm, hắn cam chịu nói, “Rất tốt.”
Hạ Thần ngủ no giấc, lúc tỉnh dậy mới phát hiện bản thân gối đầu lên hai chiếc balo, trên người đắp vải bông. Anh bị mùi thơm gọi tỉnh ngủ, bụng đói kêu vang mà nhìn quanh bốn phía, phía trên đống lửa nhóm bên cạnh anh đang nướng một con vật nhìn khá giống thỏ. Lục Hành Thư từ bên ngoài bước vào, dáng người cao lớn của hắn che khuất chút ánh mặt trời ít ỏi.
“Đói bụng rồi phải không, chín ngay đây.” Lục Hành Thư bước lại gần, chậm rãi ngồi xuống, giơ tay lại gần đống lửa sưởi ấm.
“Sao Lục tướng quân lại ra ngoài bắt thỏ, miệng vết thương lại rách ra thì làm thế nào?” Hạ Thần xụ mặt, hết sức tận tâm, anh duỗi tay muốn xem vết thương của Lục Hành Thư.
Lục Hành Thư nắm lấy tay đối phương, không dùng quá nhiều lực, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay Hạ Thần: “Tôi tự thay thuốc rồi, không đau, cậu thì sao, tay còn đau không?”
“… Không, không đau.”
Chú ý tới động tác của Lục Hành Thư, vành tai Hạ Thần đỏ lên, anh vội vàng rụt tay về, kế đó lại thầm hối hận. Nói không chừng Lục Hành Thư chỉ là vô tình thôi, món hời như thế mà bản thân lại không biết tận dụng, thất sách thất sách, hồi hộp quá. Nhưng cơ hội vuột mất rồi sẽ không quay trở lại, Lục Hành Thư đã tập trung đi xử lý thịt thỏ, Hạ Thần bẹp miệng ngồi xuống trước đống lửa, “Tôi còn chưa đánh răng.”
“Tôi còn hơn nửa tháng không tắm đây.” Lục Hành Thư vừa nói xong đã hối hận, vội vàng xé một cái đùi thỏ cho Hạ Thần, chặn lại những lời đối phương sắp sửa nói.
Hạ Thần cắn thịt thỏ thơm nức, thầm nghĩ: Hơn nửa tháng không tắm mà pheromone lại dễ ngửi như vậy.
Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Tây Thi cả năm không tắm vẫn thơm.
Khả năng sinh tồn của Lục Hành Thư rất mạnh, cho dù bị thương ngã xuống dốc tuyết vẫn có thể nhanh chóng kiếm được thức ăn. Khi hắn tìm được hang động để dưỡng thương này, phát hiện bên trong đang có một con rắn độc ngủ đông, khó trách không có con thú nào dám tới gần hang, Lục Hành Thư dứt khoát cầm dao găm lanh lẹ xử gọn rắn độc.
Vết thương trên người đau đến tê tái, cơ thể hắn cũng lạnh, Lục Hành Thư nhóm một đống lửa trong hang, vừa nướng thịt rắn vừa tự bôi thuốc, thầm nghĩ đợi khi nào vết thương khôi phục một chút lại tìm chỗ để trèo lên. Chỉ không ngờ mới tĩnh dưỡng chưa được mấy ngày, Hạ Thần đã tới. Dù sao đối phương cũng là bác sĩ, tay nghề bôi thuốc và xử lý vết thương vẫn tốt hơn hắn nhiều.
Này đây, hôm nay hắn đã có thể đứng dậy đi lại, còn bắt được cả thỏ, tuy vết thương vẫn còn đau, nhưng cũng không thể để Hạ Thần ăn bánh quy nén mãi được.
Lục Hành Thư mỉm cười nhìn Hạ Thần: “Thế nào?”
“Ừm?”
“Thịt thỏ ấy, thơm chứ?”
Hạ Thần nuốt thịt trong miệng xuống, bận bịu cắn thêm một miếng nữa, quai hàm anh phình ra, ậm ừ nói: “Ngon.”
Lục Hành Thư hài lòng nhướng mày, không ngờ câu tiếp theo của Hạ Thần lại là: “Đói bụng thì cái gì cũng ngon.” Cũng không phải Hạ Thần cố ý, những gì anh ăn từ bé đến lớn đều do đầu bếp chuyên nghiệp làm, sau khi vào quân đội cũng được Lý Bắc Bắc chăm sóc khẩu vị. Hiện giờ Hạ Thần vừa đói vừa mệt, thật sự thấy cái gì cũng ngon, ngoại trừ bánh quy nén trong túi.
Cái thứ kia thật sự khô phát sợ, nuốt cũng nuốt không trôi.
“Chỗ hôm qua tôi xuống có một con sói tuyết rơi chết, có thể ăn được không?”
Không ăn thì phí, dù sao con sói kia cũng đuổi theo rất quyết liệt. Hạ Thần vừa nhai thịt thỏ vừa nhớ thương thịt sói, Lục Hành Thư biết tính anh hay ghim thù, chắc hẳn con sói tuyết này là chủ mưu hại Hạ Thần thê thảm ngày hôm qua. Hắn vuốt cằm đáp, “Có khả năng chúng ta còn phải ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày, con sói kia vừa lúc để bồi bổ luôn.”
Lục Hành Thư biết nơi Hạ Thần rơi xuống có một sợi dây leo, nói muốn đi xem thử xem thế nào, nhưng việc bắt thỏ buổi sáng đã hao hết phần lớn thể lực của hắn, miệng vết thương cũng nhoi nhói đau, sắc mặt Lục Hành Thư không khỏi tái đi. Hạ Thần lập tức chú ý đến tình trạng của hắn, anh bảo Lục Hành Thư đi nghỉ ngơi, chút nữa bản thân sẽ đi kéo con sói kia về.
Lục Hành Thư không tin: “Chỉ dựa vào chút sức này của cậu, thôi bỏ đi.”
“Tôi rất khỏe.” Hạ Thần vui vẻ nói, kế đó lấy một cái hộp đen to cỡ cục tẩy từ trong túi ra, “Hôm qua quên đưa cho anh, đây là máy định vị tôi lấy được trên người một thượng tá.” Bên trong hộp là một chiếc định vị mini đã bị tắt, Hạ Thần cũng không biết mở nó kiểu gì, hôm nay ăn no xong mới nhớ ra để đưa cho Lục Hành Thư.
“Xem ra chúng ta không cần dùng đến sợi dây leo kia nữa rồi.” Lục Hành Thư đột ngột dơ tay xoa đầu Hạ Thần, khen ngợi nói, “Làm tốt lắm bác sĩ Hạ.”
Sao anh lại cảm thấy Lục Hành Thư có hơi khác lúc trước nhỉ?
Đã nói phải tránh tị hiềm rồi cơ mà?
Hạ Thần ngẩn ra, không kịp phản ứng với sự thay đổi này. Chỉ thấy Lục Hành Thư thuần thục bật chức năng phát tín hiệu của máy định vị, lại nhét nó vào túi quần giấu kín bên sườn, kế đó giải thích với Hạ Thần, “Hẳn là bọn họ đã phát hiện việc cậu lấy trộm cái này rồi, đội cứu hộ chắc chắn sẽ lần theo tín hiệu để đến cứu cậu, hai ngày tới chúng ta chỉ việc yên tâm chờ ở đây thôi.”
Dù sao Lục Hành Thư cũng là người đang bị thương, bọn họ chỉ có thể yên phận đợi cứu viện.
“Nhỡ đâu mọi người không đi tìm tôi thì sao?” Hạ Thần lo lắng hỏi.
“Vậy chờ tôi về sẽ hạ quân hàm bọn họ.”
“…”
Lại còn hạ quân hàm nữa, cũng không biết bao giờ mới quay về được. Hạ Thần kéo đuôi chó sói tạo thành một vệt dài trên nền tuyết, anh mệt đến mức thở không ra hơi, thật sự bị Lục Hành Thư nói trúng. Hạ Thần ngồi bệt mông xuống đất, giận dỗi đạp một phát vào chân sói đã bị đông lạnh đến cứng ngắc.
Nặng, ăn cái gì mà to thế không biết, lúc còn sống cũng không biết đường mà giảm béo.
Hạ Thần tranh thủ lúc Lục Hành Thư đang nghỉ ngơi để chuồn ra đây, muốn kịp nướng một bữa thịt sói trước bữa tối cho đối phương. Tuy anh không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nhưng anh là bác sĩ, biết giải phẫu, chi bằng cứ dựa vào bài giảng trong lớp thí nghiệm, mổ xẻ con sói này ra trước, mang những phần đêm nay muốn ăn về. Hạ Thần vừa nghĩ vừa lấy dao găm ra bắt đầu thực hiện, nhưng nghĩ thì hay lắm, mà hiện thực lại tàn khốc, con sói này đã bị đông lạnh đến cứng như đá, muốn cắt một cái cũng tốn sức.
Hai hàng mày của Hạ Thần gần như đã xoắn tít lại, không thể thuận lợi cắt ra được một cái chân. Anh bực bội ném dao găm ra xa, lại chưa hả giận mà đứng dậy đá thêm phát nữa, khổ thân con sói tuyết đã chết rồi mà còn bị anh giày vò đủ đường. Song tức thì tức, dao cũng không thể vứt đi được, Hạ Thần bất đắc dĩ không thể không đi nhặt dao.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, Hạ Thần đã thấy Lục Hành Thư đang đứng cách đó không xa, hai tay đối phương đút túi, mặt mày nhuốm nét cười, sau khi bị anh phát hiện thì thoáng che miệng, đổi lại biểu cảm đứng đắn.
“Đã nói cậu không kéo nổi rồi.” Thế mà còn đi đá nó.
“…”
“Còn muốn mổ xẻ cơ à, tham vọng không nhỏ đấy bác sĩ Hạ.” Đáng tiếc dao cũng đâm không được sâu.
“…”
“Dao găm không thể ném bừa được, cái đó dùng để phòng thân.” Dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi đi nhặt dao thật sự rất đáng yêu.
Hạ Thần đỏ bừng mặt: “Anh đi theo tôi sao lại không lên tiếng, sao còn nhìn lén…” Trước mặt Lục Hành Thư Hạ Thần vẫn luôn tỏ ra độc lập mạnh mẽ, chỉ ngoại trừ vài lần yếu thế, chút cáu giận vừa rồi anh đa phần chỉ để lộ lúc ở một mình, bây giờ lại bị Lục Hành Thư thấy được. Hạ Thần không vui, gương mặt xụ xuống, trong lòng vừa thẹn vừa tức.
Anh không muốn để Lục Hành Thư nhìn thấy khía cạnh không tốt của mình.
Hạ Thần bước đến lẩm bẩm một câu: “Bình thường tôi không như vậy.”
Lục Hành Thư cười như không cười, qua khiêng con sói thê thảm kia về.
Hạ Thần vội vàng kéo góc áo hắn: “Vết thương của anh…”
“Bác sĩ Hạ, thuốc giảm đau của cậu rất có tác dụng.” Lục Hành Thư ghé sát mặt lại gần Hạ Thần, Hạ Thần bị hành động của hắn làm hoảng sợ, liên tục giật lùi về sau vài bước, tim đập bùm bùm.
Chuyện gì thế này!
Lục Hành Thư đã xảy ra chuyện gì thế này!