Công tác cứu hộ vô cùng khó khăn, rừng núi đã đổ vài trận tuyết lớn, gần như muốn lấp kín đường đi. Theo vị trí hiển thị trên định vị, nhóm Tiêu Minh thành công tìm thấy tất cả những đội viên gặp nạn trong vòng một ngày, có vài người bị thương nặng may mắn được cứu trợ kịp thời, giành lại được một mạng. Phạm vi tìm kiếm rộng lớn, đất trời phủ đầy tuyết trắng khiến ai nấy đều khó mà nhìn được con đường phía trước.
Máy bay trinh sát tra xét cả đêm trên không trung, kết quả vẫn không có tin tức gì về Lục Hành Thư như cũ.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lấp kín con đường cứu viện, ngăn cản bọn họ bước tiếp. Với thời tiết như thế này, ngay cả các loài động vật quanh năm sinh sống trong rừng núi cũng phải kéo nhau đi ẩn núp, huống chi là Lục Hành Thư rất có khả năng đã bị thương, nếu hắn không gặp tai nạn, vậy hẳn đang tránh ở một nơi nào đó chờ bão tuyết đi qua.
Hạ Thần lo lắng thấp thỏm ngồi trong lều quân dụng, trước mặt anh là chiếc bếp từ đang bốc khói, Lý Bắc Bắc nấu mì cho mọi người ăn. Trời đông giá rét, tay Hạ Thần cũng lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi có mấy miếng dán giữ nhiệt này, nếu anh lạnh thì cứ dán.” Lý Bắc Bắc lại gần xoa tay Hạ Thần, cậu thở ra vài hơi, “Anh mệt thì đi ngủ một giấc đi, xử lý vết thương còn có tôi và Lý Khắc.” Kể từ lúc đến đây, lbb thấy sắc mặt Hạ Thần vẫn luôn rất nghiêm trọng, còn tưởng Lĩnh Nam lạnh quá nên anh không quen, không khỏi có chút lo lắng anh sẽ ốm.
Lý Bắc Bắc múc cho Hạ Thần một bát mì nước, bảo anh tranh thủ ăn lúc còn nóng, song Hạ Thần nào có tâm trạng ăn uống gì, chỉ yên lặng ngồi một chỗ không nói lời nào, cuối cùng vẫn là Lý Bắc Bắc ép anh ăn anh mới miễn cưỡng uống chút nước mì.
Tiêu Minh từ bên ngoài bước vào, cả người phủ đầy hơi lạnh, Lý Bắc Bắc vội vàng rót một cốc nước ấm cho hắn.
“Đã có tin gì về Lục tướng quân chưa?” Hạ Thần lập tức buông bát đứng dậy, sốt ruột hỏi.
Tiêu Minh khẽ lắc đầu, Hạ Thần lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Lý Khắc đi ra từ bên hông lều, gã tháo khẩu trang, cầm cốc nước ấm của Tiêu Minh lên uống, khiến Lý Bắc Bắc tức giận lườm gã một cái, lại rót thêm một cốc khác, Lý Khắc không thèm để ý nói: “Không quá nghiêm trọng, nhưng điều kiện ở đây chung quy vẫn không được tốt, nên nhanh chóng đưa bọn họ về quân doanh.”
Tuy nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, nhưng ai nấy đều bị thương, thật sự không thể coi là may mắn, Tiêu Minh suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Mọi người soạn một ít đồ dùng để xử lý vết thương ngoài da cho tôi, chút nữa về cùng cả đội.”
Môi Hạ Thần khẽ giật: “Ý anh là sao?”
“Đồi núi bị tuyết bao phủ, chỉ dựa vào máy bay trinh sát thì không thể tìm được Lục tướng quân, có binh lính nói hình như tướng quân đã bị thương, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ tình hình sẽ không được lạc quan, tôi định dẫn theo vài người tự đi tìm anh ấy một chuyến.”
Lý Bắc Bắc khó hiểu: “Nhưng thời tiết thế này, không phải các anh đi cũng sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Có nguy hiểm hơn nữa cũng phải tìm được Lục tướng quân, đây là trách nhiệm của tôi.” Tiêu Minh không nhiều lời, “Xin hãy thu dọn đồ đạc, nhanh chóng lên đường quay về, mọi người đã vất vả rồi.”
Hạ Thần không nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Tôi không đi.”
“Bác sĩ Hạ?” Tiêu Minh khó hiểu.
“Tôi sẽ ở trong lều chờ các anh, nếu Lục tướng quân bị thương thì có nhân viên y tế ở đây vẫn tốt hơn một chút, những vật dụng băng bó kia anh có mang cũng không mang được bao nhiêu, hơn nữa, nhỡ đâu tướng quân bị thương nặng thì sao, các anh biết xử lý không? Nếu khiến vết thương tệ hơn thì làm thế nào? Anh ấy là tướng quân, chậm trễ cứu trợ các anh có chịu trách nhiệm nổi không?” Hạ Thần hùng hổ dọa người, song biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, anh rất hiếm khi nói nhiều đến thế, nhưng hôm nay lại nhất định phải giằng co, “Tiêu phó tướng, tôi không cho rằng việc bản thân ở lại lều có gì nguy hiểm, xin hãy cho tôi chờ mọi người quay về.”
Những lời này khiến Tiêu Minh thoáng do dự, đúng lúc hắn đang định bác bỏ, Lý Bắc Bắc lại tiếp lời: “Đúng thế Tiêu phó tướng, tôi cũng tự nguyện ở lại đây chờ các anh với Hạ Thần, nhỡ có tình huống bất ngờ gì xảy ra cũng dễ xử lý hơn, để một mình Lý Khắc về cùng những binh lính bị thương là được, năng lực của anh ta còn giỏi hơn chúng tôi, mình anh ta có thể chăm sóc rất nhiều người.”
Lý Khắc không đồng ý, ai bảo ở đây thì không nguy hiểm, không may kẻ địch quay lại thì sao? Còn chưa đợi gã kịp định lên tiếng nói chuyện, Tiêu Minh đã mở lời cắt ngang.
“Hai người nói rất có lý, nhưng…”
Hạ Thần lạnh lùng nói: “Không có nhưng, cứ quyết vậy đi.”
Lý Bắc Bắc lặng lẽ chạm vào cánh tay Hạ Thần, sao khí thế của Hạ Thần trông còn mạnh hơn cả Tiêu Minh thế không biết, hai ngày qua đối phương cực kỳ nghiêm túc, hệt như người xa lạ, hay là do ý thức trách nhiệm quá nặng? Song Lý Bắc Bắc cũng rất lo cho Lục Hành Thư, bởi dù sao hắn cũng là thần tượng của cậu.
“Vậy được, tôi sẽ để vài binh lính ở lại bảo vệ hai người.” Tiêu Minh không thắng nổi Hạ Thần.
“Không cần, hai người là đủ rồi, số còn lại dẫn đi tìm Lục tướng quân hết đi.” Hạ Thần có chút mất kiên nhẫn với sự vòng vo của Tiêu Minh, nhưng lát sau anh lại thấy giọng điệu bản thân quá gay gắt, không khỏi hổ thẹn với hắn, âm giọng cũng nhanh chóng dịu xuống, “Nhiều người nhiều sức mà, đúng không.”
Tiêu Minh không theo kịp tốc độ thay đổi của Hạ Thần, hắn gật đầu: “Ừm… nhiều người nhiều sức.”
Thái độ của Lý Khắc không cứng rắn như Hạ Thần, gã không cãi được quân lệnh của Tiêu Minh, chỉ có thể bất đắc dĩ về doanh trước. Trước khi đi, Lý Khắc quay qua quở trách Lý Bắc Bắc vài câu: “Chỉ thích thể hiện, cậu có biết đây là đâu không? Có biết nguy hiểm đến mức nào không? Về cùng tôi tốt hơn bao nhiêu thì không về, chỉ hóng hớt là nhanh, toàn làm việc vô nghĩa.”
Lý Bắc Bắc trợn mắt xoay người bước vào lều, cuối cùng vẫn chưa hết giận lại chạy ra ngoài lè lưỡi với Lý Khắc.
Sau khi tiễn đoàn người của Lý Khắc đi, Tiêu Minh không tiếp tục trì hoãn mà nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc vào núi, cả bọn liên tục tìm kiếm suốt mấy ngày, song vẫn không thu hoạch được tin tức gì. Theo lời binh lính bị thương kia nói, Lục Hành Thư mất tích nhiều ngày như thế chỉ e đã dữ nhiều lành ít, nhưng bất kể ra sao, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Sức lực của mọi người gần như đã cạn kiệt, Tiêu Minh ngồi trên tuyết, vốc một nắm tuyết lên chà mặt cho tỉnh táo. Hắn đứng dậy, một mình đi về phía rìa dốc núi, một thượng tá vội vàng bảo hắn cẩn thận, nhưng hình như Tiêu Minh vừa làm rơi thứ gì đó, bèn ngồi xổm xuống để nhặt, kết quả là tuyết ở rìa núi sụp xuống, bản thân hắn cũng rơi xuống theo.
“Phó tướng!” Nhóm thượng tá còn chưa kịp làm gì, chỉ chớp mắt đã không thấy Tiêu Minh đâu.
Cả bọn lần theo dấu vết nơi Tiêu Minh rơi xuống, cuối cùng tìm kiếm hết hồi lâu vẫn không có kết quả. Gió tuyết càng lúc càng lớn, nhóm thượng tá hệt như dê con lạc đàn, thay vì chờ chết ở đây, không bằng quay về báo tin trước, bây giờ chỉ dựa vào sức của mấy người bọn họ thì đừng nói đến tìm Lục tướng quân, ngay cả Tiêu phó tướng còn để lạc mất.
Hạ Thần ở ngoài lo lắng chờ đợi gần một tuần, cuối cùng lại chờ được tin này. Lúc nhóm thượng tá quay về đã là tối muộn, bọn họ định sáng mai sẽ tiếp tục lên đường, để tránh trường hợp hai nhân viên y tế có xảy ra chuyện gì, cả bọn tính toán mau chóng về doanh để tìm thêm cứu viện và tiếp viện.
Sau khi biết tin Hạ Thần cũng không nói gì, rất sớm đã nằm xuống ngủ. Song đến sáng hôm sau, khi Lý Bắc Bắc tỉnh dậy mới phát hiện không thấy Hạ Thần đâu, những thứ khác cũng biến mất khỏi lều bao gồm một ít dụng cụ sơ cứu và lương khô, cùng số miếng dán giữ nhiệt mà Lý Bắc Bắc mang đến.
Nếu Dương Vũ mà biết Hạ Thần lại xằng bậy như vậy, một thân một mình vào rừng núi phủ đầy tuyết để tìm Lục Hành Thư, chắc chắn y sẽ vô cùng hối hận vì đã giúp đối phương vào được quân đội. Chưa cần bàn đến chuyện gì khác, chỉ riêng việc trong nhà Hạ Thần đang có một ông cụ gần tám mươi tuổi và một người ba tinh thần thất thường thôi, Phó gia chỉ còn duy mình anh là độc đinh, nhỡ không may có xảy ra chuyện gì bất trắc, thể nào Dương Vũ cũng sẽ bị nguyên soái lột da sống.
Cũng may là Dương Vũ còn chưa biết gì, bằng không y đã sớm tìm dây thừng treo cổ tại nhà.
Hạ Thần không tự tin rằng bản thân có thể tìm được Lục Hành Thư, nhưng nếu anh không đi tìm mà chọn cách về cùng những người khác, thì một khi Lục Hành Thư thật sự có chuyện gì, cả đời này Hạ Thần chắc chắn sẽ phải hối hận. Một Omega chưa từng qua bất cứ trường lớp huấn luyện chuyên nghiệp nào, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến như anh, đi đến đây chẳng khác gì tự đưa dê vào miệng cọp, Hạ Thần hiểu chuyện này hơn ai hết.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đi, anh muốn tìm Lục Hành Thư của anh. Hạ Thần đã đợi đối phương nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đợi được ngày gặp lại, vất vả lắm mới nói chuyện được với hắn, sao có thể chỉ vì một lần đi làm nhiệm vụ mà nói mất tích là mất tích được, nhưng nếu hắn thật sự mất tích, vậy Hạ Thần sẽ đi tìm. Hạ Thần đã tính rồi, sức ăn của anh yếu, lương khô trong túi đủ cho anh ăn một tháng, một tháng sau tuyết sẽ bắt đầu tan, chắc chắn anh có thể tìm được người.
Lục Hành Thư giỏi giang như vậy, còn lên được cả hàng tướng quân, hắn sẽ không sao.
Hạ Thần lặp đi lặp lại lời này trong lòng, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng, anh không biết miêu tả cảm giác hiện giờ như thế nào, chỉ biết là thần kinh căng như dây đàn, hoàn toàn có thể không ăn không ngủ. Lớp tuyết dưới chân bị Hạ Thần dẫm ra âm thanh “lạo xạo”, trời hôm nay có nắng, ánh mặt trời rất dễ chịu, anh không cảm thấy lạnh, chỉ có điều tay chân vẫn hơi tê cóng.
Bốn bề toàn là màu trắng xóa của tuyết, chiếu sáng cả bóng người đang đi. Hạ Thần thở ra một hơi, lấy một gói bánh quy khô trong túi ra, cứ thế ngồi ăn trên tuyết chốc lát, kế đó lại uể oải cất vào túi áo bông. Đã một ngày một đêm trôi qua, Hạ Thần không biết bản thân đã đi được bao nhiêu cây số, tối đến vì an toàn, anh trèo lên cây nghỉ ngơi.
Song trèo lên rồi Hạ Thần cũng không dám ngủ thật, sợ sẽ ngã xuống dưới. Anh trợn tròn mắt thức đến sáng, xung quanh tối om như mực, bên dưới còn có vài loài động vật hoạt động về đêm khiến con người ta sợ hãi. Ngay cả thở dốc Hạ Thần cũng không dám to tiếng, mãi đến hừng đông mới có can đảm trèo xuống, cứ đi được vài bước lại gọi tên Lục Hành Thư.
Cảm giác mệt mỏi đã vượt xa so với những lần thức khuya để làm việc, mí mắt Hạ Thần sụp xuống, đầu óc cũng choáng váng, song cơ thể anh lại bắt đầu nóng lên, hô hấp dần dần dồn dập hơn. Hạ Thần ngồi xuống đất, lấy thuốc ức chế ra tiêm vào cánh tay, dưới từng hơi thở lạnh lẽo buốt cóng, cơn đau đớn từ da thịt có vẻ nhỏ bé đến mức không đáng kể, Hạ Thần nặng nhọc hít một hơi, hai mắt nhắm nghiền, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Omega thật sự không phải người mà, còn phải chịu cái tội này.
Thầm than vài câu trong lòng xong, Hạ Thần ngước mắt lên, tiêu. Sinh vật đang nhe răng trợn mắt, toàn thân trắng như tuyết, phần đầu và chân hơi ngả màu xám kia hẳn là sói tuyết, Hạ Thần còn nhớ rất rõ, đa số sói tuyết chỉ đi kiếm ăn vào buổi tối, sao đang ban ngày ban mặt mà lại có thể đụng phải nó thế này.
Đúng là hết sức xúi quẩy, cũng may là chỉ có một con. Hạ Thần chậm rãi đứng lên, móc khẩu súng dắt bên eo lấy trộm từ một vị thượng tá ra, anh chưa bắn súng lần nào, cầm không thuận tay lắm. Con sói tuyết hung hăng, không sợ Hạ Thần chút nào, trong mắt nó bây giờ anh chính là một bữa ăn tươi sống.
“Mày bình tĩnh một chút.” Hạ Thần cố gắng giao tiếp.
Sói tuyết nhe răng phát ra âm thanh gầm gừ tàn nhẫn, từ chối giao tiếp.
“Tao vừa tiêm thuốc ức chế xong, có lẽ ăn không ngon lắm đâu.” Hồi còn bé Hạ Thần từng xem Thế giới động vật, còn khá thích loài sói tuyết này, lại nhìn sinh vật đang đứng trước mặt anh kia, màu lông nó rất đẹp, xem chừng cũng là giống hiếm. Hạ Thần không nỡ ra tay tàn nhẫn, chỉ nã một phát súng vào chỗ chân nó, tiếng nổ súng làm mấy chú chim đậu xung quanh giật mình kêu to, cất cánh rời khỏi những tán cây bị tuyết đè nặng.
Sói tuyết bị thương, gào rú thảm thiết, Hạ Thần lập tức cất súng chạy, nó đang gọi đồng loại đến. Suy đoán của Hạ Thần thật sự không sai, chỉ chốc lát sau cách đó không xa đã tụ tập càng lúc càng nhiều sói tuyết, con nào cũng hung ác đuổi theo anh. Thể lực của Hạ Thần vốn đã cạn kiệt, lại thêm tinh thần đang hoảng loạn, tốc độ chạy không thể nhanh nổi.
Anh rất hối hận, tại sao khi nãy không bắn chết nó đi.
Lục Hành Thư còn chưa tìm được, bản thân hôm nay lại rất có thể phải chết trong miệng sói. Hạ Thần cực kỳ kinh hoảng, ngoại trừ lần bắt cóc khi còn bé, từ trước đến nay anh gần như xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ gần với ranh giới tử vong như hiện tại. Hạ Thần hổn hển thở dốc, dưới chân vẫn không ngừng chạy, chốc chốc lại quay đầu nã vài phát súng ra đằng sau, rất nhanh đã hết đạn.
Hạ Thần vứt khẩu súng lục xuống đất, trước mắt anh là một sườn dốc phủ tuyết rất cao, nhưng vì là dốc nghiêng nên ngã xuống cũng không đến mức chết. Anh liếc nhìn bầy sói đang càng ngày càng gần, chợt nhắm mắt lại, dứt khoát lăn xuống khỏi dốc tuyết, lũ sói vẫn bám riết không bỏ, lần lượt đuổi theo Hạ Thần. Cả người Hạ Thần choáng váng, đầu óc trống rỗng, cũng không biết bản thân đang lăn xuống với vận tốc bao nhiêu, anh chỉ cảm thấy hình như có một con sói đang đuổi theo mình, hàm răng sắc nhọn của nó xé rách tay áo khoác bông của anh.
Hạ Thần mở mắt, bỗng thấy cả người nhẹ bẫng, toàn thân không còn lăn lộn trên tuyết nữa. Con sói vừa xé rách áo khoác của anh rú lên, cùng anh lao xuống điểm cuối của sườn dốc, xuống chút nữa chính là vực thẳm. Đầu óc Hạ Thần không suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa, anh theo bản năng mà vươn tay, tóm được một sợi dây leo treo trên vách đá.
Đến cả Hạ Thần cũng không biết tại sao bản thân lại có thể tóm được sợi dây leo này nhanh như vậy, có lẽ là do ý thức cầu sinh, hoặc có lẽ là do phản xạ của anh nhanh, nhưng chính nhờ một động tác này, đã khiến anh tìm được đường sống trong chỗ chết. Con dốc đứng này không cao, Hạ Thần nắm chặt dây leo, há to miệng thở dốc, trái tim anh kịch liệt nảy lên, hai chân đã mềm nhũn như bùn.
Ngẩng đầu lên, là bầy sói đang đứng chờ anh ở đỉnh dốc, cúi đầu xuống, là mặt đất cằn cỗi có thể nhìn thấy điểm cuối, cách đó không xa còn có xác của con sói tuyết vừa rồi. Hạ Thần cắn chặt răng, không bận tâm đến cơn đau ở lòng bàn tay, chậm rãi trượt xuống khỏi dây leo. Máu từ tay anh dính lên sợi dây, nhưng giờ khắc này sự sợ hãi đã khiến Hạ Thần không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác đau đớn nào nữa.
Tuy rằng có thể nhìn thấy được đáy vực bằng mắt thường, nhưng thật sự bò xuống vẫn tốn không ít thời gian. Đợi đến khi Hạ Thần đã hoàn toàn đứng vững chân, sắc trời bấy giờ cũng đã sầm tối, anh ngã ngồi xuống nền đất, run rẩy cởi chiếc balo buộc trên người, kiểm tra xem số vật dụng y tế và thuốc ức chế mình mang theo có hư hao gì không, sau khi thấy chỉ có số ít bị rách bao bì, còn lại mọi thứ đều nguyên vẹn, Hạ Thần mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Anh cảm thấy toàn thân mình đổ đầy mồ hôi lạnh, đứng dậy cũng đứng không nổi, cả người đau nhức.
Nghỉ ngơi một lúc xong, ngày cũng đã về đêm. Hạ Thần bật đèn pin lên tìm chỗ trú thân, chí ít cũng phải tìm được một cái cây, bằng không nếu lại lần nữa nhảy ra vài con sói tuyết, mạng anh cũng không lớn đến mức may mắn thoát được lần hai như vậy.
Thật ra Hạ Thần vẫn luôn cảm thấy mình và Lục Hành Thư là một đôi trời sinh, lần đầu tiên cả hai gặp nhau, lần thứ hai cả hai tương ngộ đều hệt như những áng văn được trời cao viết sẵn. Mọi thứ cứ trùng hợp như vậy, rồi lại chẳng khác gì số mệnh đã an bài, thậm chí bây giờ cũng thế, Hạ Thần thoáng thấy chút tia sáng yếu ớt ở lối vào của một hang động, mà bên trong là Lục Hành Thư đang nghiêng đầu dựa vào tảng đá, nặng nề chợp mắt.
Một giây trước Hạ Thần còn đang cảm thấy xui xẻo vì buổi sáng bị bầy sói đuổi rơi xuống vách đá, song chỉ ngay giây tiếp theo, anh đã thẫn thờ bước vào hang động này, nhìn Lục Hành Thư cả người nhếch nhác kia, Hạ Thần dụi mắt, lặng lẽ khóc.
Lục Hành Thư thật sự bị thương không nhẹ, bằng không đã sớm bị tiếng động mà Hạ Thần tạo ra làm cho tỉnh ngủ. Hạ Thần kiểm tra miệng vết thương của hắn, phát hiện đã bôi thuốc, bên trong chiếc balo rách nát đặt bên cạnh Lục Hành Thư có rất nhiều thuốc thang dùng cho ngoại thương, ngoài ra còn có một chút lương khô và đồ giữ ấm.
Hạ Thần sờ trán Lục Hành Thư, cũng may là không sốt, song nhiệt độ cơ thể hắn lại hơi thấp, nhịp thở cũng rất nhẹ. Hạ Thần lấy miếng dán giữ nhiệt của Lý Bắc Bắc ra, dán mấy cái vào áo trong của Lục Hành Thư, kế đó kéo tấm vải bông mà Lục Hành Thư quấn quanh người lại chặt hơn, đằng sau hắn là đống lửa trước đó đã đốt, gần như đã tắt hẳn.
Phía bên cạnh còn có chút gì đó dính máu, nhìn kỹ mới nhận ra là da rắn mới lột cùng vài mẩu xương rắn sót lại, chắc là Lục Hành Thư nướng ăn để bổ sung thể lực. Hạ Thần ngẫm nghĩ, không phải vừa mới có một con sói tuyết ngã chết sao, sáng sớm mai anh sẽ đi kéo nó về đây để Lục Hành Thư bồi bổ.
Ai bảo nó xé rách áo bông của mình chứ, Hạ Thần ghim thù.
Anh cầm đèn pin đi nhặt nhạnh chút củi ngoài cửa hang, quay vào nhóm lửa lại lần nữa. Hạ Thần hơ hơ tay, không nỡ dùng mấy miếng dán giữ nhiệt còn lại trong túi, anh nghiêng đầu nhìn Lục Hành Thư đang say ngủ, khẽ mím môi, chợt cảm thấy những chuyện mà bản thân đã gặp suốt hai ngày qua thật sự chẳng có gì đáng nói.
Bởi vì cuối cùng anh cũng đã tìm thấy Lục Hành Thư, người nọ không chết, vẫn sống rất khỏe mạnh, còn giết được cả một con rắn lớn rồi nướng ăn.
Hạ Thần ngồi xuống cạnh Lục Hành Thư, nhẹ nhàng dựa vào người hắn, không dám dùng quá nhiều sức. Lục Hành Thư hiện giờ vô cùng yên lặng, không còn dáng vẻ trầm ổn như bình thường, cũng không có khí thế uy phong như mọi khi, Hạ Thần bỗng dưng thấy hai mắt cay cay, rất muốn khóc, mình thật sự tìm được rồi. Anh dụi dụi mắt, ôm gối khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, một bàn tay dày rộng rắn chắc sờ lên đầu anh.
“Cậu bác sĩ?” Giọng nói của Lục Hành Thư khàn khàn, như thể đã rất lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện. Hai mắt hắn mờ mịt không nhìn được rõ, chỉ cảm thấy cả người rất ấm, miệng vết thương cũng không còn quá đau như trước. Hắn nghe thấy tiếng có người đang nhỏ giọng khóc bên cạnh mình, âm thanh rất quen thuộc, bèn theo bản năng mà vươn tay xoa đầu đối phương, gọi một tiếng “Cậu bác sĩ”.
“Tôi họ Hạ, không phải họ Tiêu[1]…” Hạ Thần ngẩng đầu gạt nước mắt, vô cùng tủi thân vì nghe nhầm.
[1]
Nhưng đầu óc Lục Hành Thư lại trống rỗng, hắn căn bản không nhận thức được bản thân vừa nói gì, chờ đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy Hạ Thần cả mặt đầy nước mắt, đang ấm ức vô cùng kia, bấy giờ suy nghĩ của Lục Hành Thư mới rõ ràng, hắn hết sức kinh ngạc hô, “Bác sĩ Hạ??”