“Đại tỷ, em biết mình sai rồi, lần sau tuyệt đối không dám nữa.”
Một tiếng kêu thất thanh truyền ra từ phòng thay đồ nữ.
Huệ Giang ngồi co ro một góc phòng, thân hình mảnh khảnh run run, hai tay che đầu, mắt nhắm thật chặt, đôi môi mỏng mím lại, gương mặt nhỏ xinh tái nhợt trông vô cùng thống khổ.
Hạ Lam quăng cho cô nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Bà đây còn chưa xuống tay, mày la hét cái gì?
Sao không làm diễn viên luôn đi.
Không thèm so đo với người giả tạo, Hạ Lam mở tủ, lấy ra một bộ đồ thể dục đã được sắp xếp gọn gàng đặt bên trong, chuẩn bị thay đồ.
Đã vài phút trôi qua, Huệ Giang còn chưa thấy nấm đấm nào rơi trên da thịt mình, cô nàng hé mắt, sau đó mở mắt ra.
Người mà cô nghĩ sẽ xuống tay đánh mình, thế mà đang thong dong thay đồ thể dục.
Trời đất đảo lộn hết rồi.
Huệ Giang nuốt nước bọt, rụt rè bước đến chỗ Hạ Lam.
“Chị không đánh em sao?”
Việc đại tỷ nhà cô chăm chỉ học tập đã đủ khủng bố lắm rồi.
Bây giờ đánh cô cũng không.
Đại tỷ rửa tay gác kiếm rồi à?
Hạ Lam không nhìn cô nàng, trầm giọng nói:
“Không thể đánh.”
“Sao cơ?” Huệ Giang ngây người hiển nhiên không tin được những gì vừa mới nghe.
Sau đó, khuôn mặt Huệ Giang bỗng tái nhợt, vội đưa mặt lên, thúc giục.
“Chị đánh em đi.” Để em biết thế giới này vẫn còn bình yên.
Cô nguyện hy sinh thân mình để giải cứu thế giới loài người.
“Mày phát điên cái gì? Cút ra ngoài!”
Hạ Lam rất muốn đánh con nhỏ chết tiệt này, đánh đến thảm hại, đánh đến chết.
Con mẹ nó! Từ lúc yêu đương với tên kia cô có khác nào hòa thượng không?
Có một ‘bao cát’ nhảy qua nhảy lại trước mắt mà không đánh được.
Yêu đương với học bá quá mệt mỏi!
Để không bị đứa thần kinh bên cạnh chọc cho phát điên, Hạ Lam mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm hoàn thành việc đang dang dở.
Huệ Giang bị xem như người vô hình, cũng không cầu xin Hạ Lam đánh nữa.
Cô không phải là người thích bị ngược.
Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra, dù khó tin đến mấy cũng phải chấp nhận.
Chốc lát sau, tầm mắt cô lại rơi trên cơ thể Hạ Lam.
Nhìn một hồi, thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này, Hạ Lam đã cởi áo đồng phục, bộ ngực đẫy đà được chiếc bra phủ lấy phơi bày trong không khí, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, mông vểnh và cặp chân thon dài.
Huệ Giang nhìn chằm chằm vào ngực Hạ Lam, rồi lại nhìn vào ngực mình, sau đó ngước lên nhìn ngực Hạ Lam một lần nữa.
Càng nhìn đáy lòng Huệ Giang càng dâng lên cảm giác ganh tị.
Cô và đại tỷ cùng tuổi, nhưng tại sao ngực lại không cùng size?
Sự thật quá phũ phàng, cô không cam lòng.
Trong lúc Huệ Giang đang gào thét, Hạ Lam đã thay xong quần áo, không để tâm đến đàn em đang phẫn nộ, lạnh lùng đóng sầm cửa bước ra ngoài.
...
Hôm nay là tiết thể dục cuối cùng của lớp Hạ Lam nên không có bài học hay bất kỳ một bài kiểm tra nào. Vì thế, giáo viên quyết định tổ chức trận đấu bóng đá để giết thời gian.
Dưới ánh nắng nóng gay gắt của buổi trưa, Thiên Vĩ khoác trên mình đồng phục thể dục, ra sức cướp bóng, chạy lướt qua đối thủ rồi thành công cho bóng vào khung thành. Thiên Vĩ của lúc này như đã trút bỏ phong vị thư sinh thường ngày, anh càng giống một thiếu niên năng động, tràn đầy sức sống hơn.
Mỗi giờ nghỉ, anh đứng một chỗ, tìm kiếm hình bóng bạn gái, sau đó chạy đến chỗ đồng đội.
Hạ Lam ngồi trên bậc cầu thang cách xa lũ con gái đang kích động gào thét, đôi mắt nhu hòa nhìn về thiếu niên không ngừng di chuyển trên sân cỏ.
Con ngươi đen láy chỉ có hình bóng anh, cẩn thận theo dõi anh, muốn khắc sâu mọi thứ thuộc về anh vào tâm trí.
Nếu cô biết mình sẽ yêu anh, chắc chắn cô sẽ chìm mình trong vũng bùn không có tương lai, hoặc lãng phí tình cảm cho những người không xứng đáng.
Trớ trêu là trên đời này lại không có ‘nếu’.
“Đại tỷ, anh rể đẹp trai thật đấy.”
Đôi mắt Huệ Giang đã sáng như sao, miệng nhỏ không nhịn được cảm thán.
“Tất nhiên rồi.” Ngữ điệu Hạ Lam không giấu được sự tự hào, sau đó cô lại cho Huệ Giang một cái nhìn lạnh băng “Đẹp thì đẹp nhưng không được nhìn.Nhìn đứa khác đi! Trong lớp không phải chỉ có mình Thiên Vĩ là con trai.”
Cô muốn móc mắt đứa nào dám nhìn chồng cô.
Huệ Giang sợ hãi gật đầu.
Thầm trách đại tỷ quá keo kiệt.
Đúng là lớp mình có con trai, nhưng đâu phải ai cũng là mỹ nam đâu chứ.
Cô chỉ thích ngắm mỹ nam.
Chán nản, Huệ Giang nhìn sang một lớp khác, gương mặt mừng rỡ như phát hiện địa lục mới.
“Đại tỷ, là Lưu Dực kìa.”
Lưu Dực là nam sinh lớp bên, được xem là một trong những nam thần của trường Hạ Lam. Dung mạo điển trai cùng thành tích học tập của cậu ta đã chiếm lấy được biết bao nhiêu nữ sinh.
Ngắm một hồi, Huệ Giang nhìn sang Hạ Lam, cao giọng hỏi:
“Em theo đuổi cậu ta không biết có thành công không nhỉ?”
“Không thành công.”
Khuôn mặt Huệ Giang nhăn nhó như ăn phải quá mướp đắng.
“Chị có cần phải nói vậy không? Quá tàn nhẫn.”
“Mày nghĩ học sinh trong trường này chỉ sợ mỗi mình tao thôi à?” Hạ Lam bỡn cợt,nói thẳng thừng.
Mấy năm qua, Huệ Giang đi theo Hạ Lam đánh nhau không ít, tiếng xấu đã sớm vang xa, ai nhìn thấy cô cũng muốn chạy.
Huệ Giang thở dài đầy thất vọng.
Nam thần vừa nhìn thấy cô đã muốn chạy, cô còn theo đuổi thế nào?
Thiên Vĩ vừa kết thúc trận đấu, cả người đã thấm đẫm mồ hôi, anh dựa vào tường bình ổn lại hơi thở.
Với tình trạng cơ thể của mình, anh được miễn học môn thể dục, hôm nay tham gia thi đấu khiến anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Mặc cho, thầy giáo ngăn cản nhưng anh vẫn cố chấp muốn tham gia. Vì anh muốn chứng minh rằng anh không vô dụng và không phải là gánh nặng cho Hạ Lam.
Nhiều năm qua anh đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi sự tự ti.
Cảm nhận được, một bàn tay nhỏ nhắn đang vỗ vai mình, Thiên Vĩ mở mắt ra.
Hạ Lam không biết đã đứng đợi anh từ khi nào, cô cầm chai nước khoáng đã mở nắp sẵn đưa cho anh.
Thiên Vĩ mỉm cười, đón lấy chai nước, uống vào.
Theo động tác của anh, dòng nước len lỏi từ miệng xuống cằm, đi qua yết hầu, rồi lại mất hút nơi cổ áo dán sát vào da thịt. Trông cực kỳ gợi cảm.
Hạ Lam nhìn đến lóa mắt.
Bà muốn ăn thịt chồng bà ngay tại chỗ.
Chờ cho Thiên Vĩ uống xong, cô bước đến cầm lấy chiếc khăn lau những giọt mồ hôi còn đọng lại trên gương mặt anh tuấn của bạn trai.
Các nam sinh khác bị ăn cẩu lương đến nghẹn, lập tức đi sang chỗ khác nhường lại không gian cho cặp đôi này.
Chết tiệt! Bọn họ cũng muốn có bạn gái.