Khiêm Dạ Hiên vừa kéo cô vào phòng liền đóng sập cửa lại. Anh nhếch mày hướng về phía phòng tắm, khóe môi khẽ cong lên. Châu Uyển Đồng xấu hổ nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút tia sáng. Cô nhỏ giọng nói:
"Em đi kiếm quần áo, anh vào trước đi."
Anh gật đầu, buông tay cô mà xoay người về phía nhà tắm.
Châu Uyển Đồng nhanh chóng mở tủ ra, tìm cho anh một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Toàn bộ tủ đồ của anh đều là tông màu tối, không phải màu đen thì cũng là xám tro, chỉ có một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mà Tiêu An tặng anh vào sinh nhật năm trước, ngoài ra chẳng có chút màu sắc tươi sáng nào khác. Cô vừa chọn đồ vừa nghĩ, nếu anh mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu chắc sẽ đẹp lắm, nhìn soái hơn gấp vạn lần hiện tại nữa. Châu Uyển Đồng không giấu được nụ cười chúm chím trên môi, vui vẻ với lấy bộ đồ ở nhà treo trên móc cao kia.
Lúc cô bước vào phòng tắm, anh đã cởi xong chiếc áo sơ mi đen trên người, để lộ phần trên rắn rỏi. Khiêm Dạ Hiên đang đứng bên bệ rửa tay cạo râu, bộ dạng biếng nhác quyến rũ. Anh nhìn thấy cô trong gương liền quay đầu lại, ngoắc cô tới rồi bảo:
"Cạo giúp anh đi."
Châu Uyển Đồng e dè đi tới, cầm lấy chiếc máy cạo mà anh đưa cho. Khiêm Dạ Hiên đứng yên bất động, người còn hơi khom xuống một chút để vừa với chiều cao khiêm tốn của cô.
Cô đảo mắt một vòng, phát hiện mấy vết cào đo đỏ trên ngực anh, còn có ở bả vai nữa, xen lẫn cùng mấy vết sẹo mờ. Châu Uyển Đồng giúp anh cạo râu, tò mò hỏi:
"Mấy vết này...là anh bị trầy sao?"
Anh khép hờ hai mắt, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thản nhiên đáp lại:
"Ừ. Tối qua bị một con mèo nhỏ cào cho, giờ vẫn còn hơi rát."
Con mèo nhỏ ở đây còn là ai được nữa, đang đứng trước mặt anh đây chứ đâu. Châu Uyển Đồng lại liếc mắt nhìn chúng, nhăn mặt xấu hổ. Khiêm Dạ Hiên cười khàn một tiếng trong cuống họng, nhưng rất nhẹ, khó mà nghe rõ.
Cô giúp anh cạo râu xong thì thở phào nhẹ nhõm. May mà không bị xướt miếng da nào, nếu không thì "bức tượng điêu khắc" này sẽ bị cô làm hỏng mất.
Anh sờ sờ mặt mình, hài lòng ngắm nghía trong gương, đột nhiên kéo cô lại gần, áp sát mặt mình vào gò má nhẵn nhụi kia, cọ lên cọ xuống, còn bỡn cợt nói:
"Cạo sạch rồi này!"
Châu Uyển Đồng thấy anh nô đùa như trẻ con, trông vô cùng đáng yêu. Ở lâu mới biết, anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Sắc mặt u ám thường ngày chỉ là vỏ bọc cho trái tim vụn vỡ bên trong mà thôi. Bây giờ có cô rồi, mọi mặt của anh đều sẽ bị khám phá hết. Khiêm Dạ Hiên đồng ý để cô bước vào thế giới của mình, chính là chấp nhận tia sáng cuối cùng đến để soi rọi tâm hồn.
Anh từ từ cởi thắt lưng ra, tiếng lách cách vang lên làm cô khẽ rùng mình. Đúng lúc anh kéo quần xuống, Châu Uyển Đồng liền che mắt lại, xua tay nói với anh:
"Đừng, đừng cởi nữa. Đừng, đừng, đừng!!!"
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, bật cười thành tiếng.
"Không cởi thì làm sao tắm? Cái cần thấy đã thấy rồi, việc cần làm đã làm rồi, em còn ngại?"
Cô cúi gầm mặt xuống đất, hai tay để ở sau lưng, không ngừng chà xát vào nhau.
"Vậy được, anh không cởi quần trong."
Thấy Khiêm Dạ Hiên nhân nhượng như vậy, cô cũng đành nhắm mắt làm tới. Đã đồng ý vào hang cọp, leo lên lưng cọp rồi thì không còn đường lui nữa rồi.
Hai người ở trong phòng tắm tận mười lăm phút, chật vật mãi mới xong phần trên. Lúc cô quay ra mặt trước, anh lại không chịu được mà hôn cô hồi lâu, day dưa không dứt rồi mới chịu buông ra để cô tiếp tục.
Cô cọ rửa xong phần trên thì liền đứng bật dậy, quăng lại miếng bông tắm cho anh, nói:
"Anh tự xử đi, em ra ngoài."
Nói rồi, cô toan bước đi. Chưa kịp ra đến cửa, cổ tay nhỏ liền bị anh bắt lại, kéo ngược về phía mình. Khiêm Dạ Hiên ép cô vào tường, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, lên tiếng:
"Em đã làm thì phải làm cho tới chứ? Khiến anh ra như vậy còn định bỏ chạy à?"
Anh tiến tới sát cô hơn một chút. Châu Uyển Đồng trợn tròn mắt, hai môi mím chặt. Vật nào đó của anh đang nhô cao, cạ vào bụng dưới của cô. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không được, khẩn trương nói:
"Anh, anh vô sỉ vừa thôi. Em, em...em còn đau lắm đấy."
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ dần, mặt đỏ bừng bừng. Khiêm Dạ Hiên cúi xuống ngoặm lấy đôi môi căng mọng kia, chơi đùa với chiếc lưỡi non mềm trong khoang miệng của cô.
"Quen rồi sẽ không đau nữa."
Chú thỏ nhỏ bị bắt lại rồi, chạy không thoát được nữa.
Cả hai chẳng biết ở trong đó bao lâu, làm bao nhiêu tư thế, chỉ biết đến khi anh thỏa mãn bế cô ra, cô không còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũn như nước, vô lực tựa đầu vào ngực anh mà thiếp đi. Tắm thôi mà cũng thật vất vả! Người đàn ông này ban nãy còn mệt mỏi đến ngủ gật, vậy mà giờ đây sắc mặt hồng hào, nụ cười trên môi hiện rõ mồn một, trái ngược hoàn toàn với cô gái đang nằm trong lòng anh kia.
\*\*\*
Trịnh Hâm Đình lái xe đến chỗ hẹn. Lúc cô ta tới nơi, xung quanh vắng lặng, không một bóng người. Ả cũng rất sợ hãi, lần đầu làm chuyện hại người, đương nhiên có chút lo lắng.
Trịnh Hâm Đình lục tìm điện thoại, gọi ngay cho tên lúc chiều:
"Alo? Anh đâu rồi?"
"Xuống xe đi!"
Giọng nói bên kia rất trầm, nghe hơi đáng sợ. Cô ta nhanh chóng tắt máy, mở cửa xe bước xuống.
Từ trong góc khuất của một mảnh tường bị nứt vỡ, hai, ba người thanh niên to lớn vạm vỡ đang tiến lại gần. Trịnh Hâm Đình quen mặt bọn chúng, là những người mà cô ta thuê để xử lí Châu Uyển Đồng.
Ả đứng trước mặt bọn họ, giở ra bộ dạng khinh miệt, hỏi:
"Có chuyện gì? Mau nói đi, tôi không có nhiều thời gian."
"Không có gì, muốn tìm cô ra nói chuyện cho vui thôi."
Tên cầm đầu tiến lại gần cô, vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp kia. Ả ta cảm thấy ghê tởm, vội ngoảnh mặt tránh đi, còn lùi về sau hai bước.
"Đừng ở đây nói nhảm nữa, đi xử lí con kia đi. Tối nay phải làm cho xong đấy, nếu không đừng hòng nhận được một cắc!"
Trịnh Hâm Đình vòng tay trước ngực, bày ra dáng vẻ tự cao tự đại, vô cùng đáng ghét. Tên kia vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống dưới đất, dùng chân dí mạnh, sau đó nói:
"Chuyển mục tiêu rồi."
Nói rồi, hắn vung tay tát cho cô ta một bạt tai thật kêu, khiến ả choáng váng mặt mày, mắt nổ đom đóm.
"Mày…"
"Xin lỗi cô em, tụi này có kèo ngon hơn rồi."
Hai người đàn ông mạnh khỏe không ngừng đá vào người ả ta, còn luôn miệng phun lời chửi rủa. Trịnh Hâm Đình quằn quại nằm trên mặt đất, gồng mình hứng chịu những cú đá đau thấu xương tủy kia, miệng còn hét lớn.
Ả bị đánh đến khi máu chảy đầy miệng, không còn sức kêu gào nữa thì bị kéo đi không thương tiếc vào một căn nhà hoang gần đó. Cảnh hoang ái vô độ diễn ra trong đêm tối, cùng với sự đau khổ đến cùng cực của mỹ nữ kia. Thủ đoạn của đám người này quá tàn bạo, khiến ả như chết đi sống lại, hai mắt trợn trắng, không còn dáng vẻ đài các kiêu sa vốn có nữa. Trịnh Hâm Đình bây giờ ví von như một chiếc mền rách cũng không phải nói ngoa. Thân tàn ma dại!