Khiêm Dạ Hiên đến công ty lúc tám giờ sáng, vừa kịp lúc diễn ra cuộc họp cổ đông định kì. Kính Phong ở bên cạnh liên tục đưa tài liệu, anh vừa đọc vừa lắng nghe báo cáo, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Đến khi tất cả rời khỏi phòng họp, Kính Phong mới nói nhỏ với anh:
"Giám đốc, chuyện của Hoàn Khải Luân, tôi đã lo liệu xong rồi, chỉ còn chờ hắn cắn câu nữa thôi."
"Ừ."
Anh đáp lại một tiếng trong cổ họng trầm khàn nhưng đôi mắt lại nhìn xa xăm, dường như không quá để tâm đến chuyện Kính Phong nói.
Cùng thời gian đó, tại biệt thự Trương gia, Trịnh Hâm Đình đang được Trương Hứa vui vẻ đón tiếp. Cô ta vừa đi mua sắm với bạn bè, tiện thể ghé qua mang chút quà. Trương Hứa cười lớn, không ngớt lời tán thưởng "cô con dâu tương lai" của ông ta.
"Đứa trẻ này thật biết điều. Dạ Hiên có cháu ở bên, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Trịnh Hâm Đình cười nhẹ, vén lọn tóc dài ra sau tai, bộ dạng dịu dàng, đằm thắm.
"Bác cứ khen quá lời. Cháu chỉ sợ anh ấy chê thôi ạ!"
Cả hai có vẻ rất hợp ý, người hỏi người đáp, vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, cô ta nhìn ngó xung quanh như đang tìm ai đó, ông Trương liền hỏi:
"Sao thế? Cháu tìm ai à? Dạ Hiên đã đi làm từ sớm rồi."
"Dạ cháu biết. Cháu đang tìm cô giúp việc tên Châu Uyển Đồng. Cô ấy nói chuyện với cháu rất hợp, lại hiền lành nữa."
Trương Hứa nghe tên thì tối sầm mặt mày nhưng cố tình che giấu vẻ khó chịu mà hỏi:
"Chỉ là một đứa giúp việc nhỏ bé, cháu quan tâm làm gì?"
Cô ta cười tươi, nhìn vô cùng khả ái và tốt bụng.
"Ở nhà, cháu vẫn rất thân thiết với người giúp việc, không ngại việc họ có địa vị thấp hơn mình đâu bác."
Ngay sau câu nói này, ấn tượng của cô ta gây được trong lòng Trương Hứa càng thêm sâu đậm, mức độ lương thiện dường như được cộng thêm vài điểm rồi.
Châu Uyển Đồng theo lệnh của anh, vẫn luôn ở trong phòng nên không biết nhà có khách tới. Đúng lúc bình nước trong phòng vừa hết, cô liền mở cửa đi rót thêm. Kết quả là chạm mặt với Trương Hứa và Trịnh Hâm Đình đang ngồi trò chuyện ở phòng khách. Cô vội vàng gập người cúi chào, hướng ánh mắt có chút sợ sệt vào ông ta. Trịnh Hâm Đình thấy cô thì giả bộ mừng reo, kéo tay cô mà nói:
"Em đây rồi, chị tìm em mãi đấy. Chị có mua được mấy chiếc váy rất đẹp, muốn tặng em làm quà."
Cô có chút e dè, khẽ lùi người về sau, nói:
"Trịnh tiểu thư, cô không cần phải làm vậy đâu. Tôi, tôi không thể nhận mấy món đồ đắt tiền như vậy được."
"Ây dà, không sao đâu. Nhận cho chị vui."
"Đúng đấy, Trịnh tiểu thư có lòng tặng cho, cô không nên kén chọn như vậy."
Câu nói của Trương Hứa chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, tuy ngữ điệu đều đều nhưng cô vẫn nhận ra chút nguy hiểm trong đó. Châu Uyển Đồng thở hắt một hơi, sau đó ngập ngừng cầm lấy túi giấy màu đen trên bàn, nói:
"Cảm ơn Trịnh tiểu thư. Tôi, tôi xin phép vào trong."
Trịnh Hâm Đình vô cùng hài lòng, khóe mắt còn liếc nhìn cái bóng nhỏ chạy nhanh như đang lẩn trốn của cô. Ả ta thu lại vẻ mặt đầy nham hiểm của mình, tiếp tục sắm vai cô gái ngoan hiền.
\*\*\*
Hoàn Khải Luân ở trên phòng, cứ đi qua đi lại không ngừng. Hắn ta cầm điện thoại trên tay, gọi ngay cho đàn em thân cận.
"Thế nào? Lão Hữu không cung cấp hàng cho ta nữa sao?"
"Đại ca, em đã năn nỉ hết lời vẫn không được. Lão nói đã bán cho người khác, hơn nữa còn là số lượng lớn. Với lại, số tiền chúng ta nợ lần trước vẫn chưa thanh toán được cho nên…"
Hắn cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, các đầu khớp trắng bệch lộ rõ. Hoàn Khải Luân đập tay xuống bàn, nói:
"Mau tìm nguồn cung khác ngay đi."
"Rõ!"
Hắn tức giận quăng điện thoại xuống giường, nỗi căm phẫn dâng lên tận óc khiến đôi mắt hằn lên tia máu đỏ đục. Cú lừa vừa rồi của Khiêm Dạ Hiên khiến hắn mất đi một lượng hàng không nhỏ. Vì chủ quan, tưởng rằng anh sẽ dễ dàng mắc bẫy như lần trước cho nên hắn dồn toàn lực vào tấn công đoàn xe giả, phía bên giao dịch kia chỉ để cho vài người thân cận nhất đi. Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay. Cho nên, sự thù hằn của hắn ngày càng lớn, không phải một sớm một chiều mà biến mất được.
"Reng, reng!"
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên. Hắn nhíu mày nhìn, thấy dòng số trên màn hình thì vội cầm lên, áp tai nghe.
"Đại ca, chúng ta thật sự rất may mắn đấy. Em vừa tìm được một chỗ cung mới, nghe nói rất uy tín, giá cả ngang với bên lão Hữu nhưng giao nhanh hơn."
"Được. Tốt lắm! Sắp tới có chuyến hàng sang Mã Lai, mày lo thương lượng đi nhé! Ông chủ bên kia là mối làm ăn lâu năm với ba tao, không thể để ông ta thất vọng được."
Hoàn Khải Luân nhếch môi cười, phút chốc như được sống lại. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt về phía đô thị đông đúc đằng xa, mắt sáng rực tia lửa, khẽ nói:
"Dạ Hiên, muốn đấu với tao sao? Được, tao chơi tới cùng!"