Sáng hôm sau, khi anh vừa chuẩn bị xong quần áo thì phía dưới vang lên tiếng la lối rất lớn. Khiêm Dạ Hiên mở cửa, từ từ bước xuống bên dưới. Nhưng chưa được ba bước, anh đã nghe thấy tiếng quát tháo của Trương Hứa:
"Mày có biết cái bình này đắt cỡ nào không hả? Mười cái mạng của mày chưa chắc đã đổi được đâu. Con đ\* hạ đẳng này!"
Anh liếc mắt nhìn, đồng tử liền giãn to. Châu Uyển Đồng đang ngã sõng soài dưới đất, xung quanh là những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ, tràn lan khắp nơi. Cô chắp hai tay lên đầu, luôn miệng nói:
"Ông chủ, tôi xin lỗi, ông chủ đừng đuổi tôi đi mà. Ông chủ, á!!!"
Cây gậy gỗ gián xuống bả vai cô, mang theo cảm giác đau buốt. Châu Uyển Đồng lệch hẳn một bên người, phần cánh tay lập tức tê dại, nước mắt bỗng chốc trào ra. Trương Hứa trước nay là người cộc tính, chỉ cần không vừa ý điều gì, ông ta liền thẳng tay đánh. Huống chi lúc nãy cô làm vỡ bình quý mà ông ta vô cùng yêu thích, ngày hôm nay cô còn mạng đã là kì tích rồi.
Cây gậy gỗ cứng ngắc lại đưa lên cao, chuẩn bị cho một cú đập mạnh hơn nữa. Khiêm Dạ Hiên nhanh chóng bước xuống, nắm lấy cổ tay của Trương Hứa mà vật ra sau, làm ông ta đau đớn mà buông gậy. Trương Hứa trợn mắt, nhíu mày nói với anh:
"Cút ra, không dính tới con."
Khiêm Dạ Hiên không nhìn ông ta, ngay lập tức cúi xuống mà kéo cô đứng dậy, nấp ra sau lưng mình. Anh lãnh đạm nói:
"Mới sáng sớm đã nổi điên. Ba thấy bản thân có bình thường không?"
Ông ta tức đến đỏ mặt, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào anh mà quát:
"Mày bênh vực người ngoài từ khi nào đấy? Thằng vong ơn bội nghĩa!"
Anh nắm lấy ngón tay đang hướng vào mình, nhướng mày đáp:
"Nói chuyện cấm chỉ trỏ."
Khiêm Dạ Hiên xoay người, nắm tay cô đi lên lầu. Châu Uyển Đồng cố gắng ngừng khóc, nhưng lại không nén được mà bật ra vài tiếng nấc. Anh đau lòng nhìn cô, nhưng vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, đưa cô vào phòng mình.
Khiêm Dạ Hiên nhanh chóng với lấy hộp cứu thương trên kệ, đặt ngay trước mặt cô. Anh nhìn quanh một lượt rồi lại hỏi:
"Không biết cẩn thận sao?"
Cô cúi gầm mặt, hai tay bị thủy tinh đâm chảy máu nên vô cùng đau, cô không thể nào nắm chặt lại được. Anh để cô ngồi trên ghế sofa, còn mình thì quỳ xuống ngay trước mặt. Châu Uyển Đồng bất ngờ, vội đứng dậy mà nói với anh:
"Cậu chủ, anh, anh lên đây ngồi đi."
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo ngồi xuống rồi lại chăm chú nhìn vết thương nhỏ trên mấy đầu ngón tay. Khiêm Dạ Hiên khẽ nhíu mày, không phải vì thấy máu. Bản thân anh đã bị thương vô số lần, chỉ vài vết rách này đối với anh là chuyện nhỏ. Nhưng anh vẫn khó chịu, vì người bị thương chính là cô. Anh không muốn thấy cô chịu bất cứ một tổn thương hay đau đớn nào. Điều này, đến chính bản thân cũng không ngờ tới nữa là. Chỉ biết rằng, khi thấy cô dưới sức ép của Trương Hứa, đôi môi hồng bỗng chốc tái nhợt đi, gương mặt tươi cười hằng ngày tỏ ra sợ hãi, anh liền thấy trái tim mình như thắt lại. Phải chăng, đó là yêu?
Khiêm Dạ Hiên thoa thuốc lên vết thương của cô, sau đó lại tỉ mỉ dán từng miếng băng cá nhân một. Cả quá trình ấy, anh không nói với cô thêm lời nào, nhưng động tác dịu dàng đủ làm cô cảm nhận rõ. Trái tim Châu Uyển Đồng chợt rung lên, cô tìm được xúc cảm vốn có ở người đàn ông này, chỉ duy nhất anh mà thôi. Nhìn anh làm rất có kĩ thuật, cô vì quá kích động mà liều mạng hỏi một câu:
"Anh...ở với ông chủ lâu rồi, vậy khi nhỏ...cũng thường bị đánh như vậy sao?"
Khiêm Dạ Hiên không trả lời lại, vẫn chăm chú băng bó vết thương cho cô. Có điều, đáy mắt của anh thoáng chút xót xa, chỉ là không muốn để người khác nhìn thấy. Châu Uyển Đồng biết mình có chút vô duyên, bèn mím môi im lặng.
Anh sát trùng xong cho cô thì đứng dậy, cầm hộp thuốc cất lại lên kệ rồi đi ra ngoài. Châu Uyển Đồng xị mặt, hình như có đôi chút hụt hẫng. Đúng lúc cô định đứng dậy mà ra ngoài, cửa phòng một lần nữa hé mở. Anh cầm trên tay một lọ dầu chuyên dùng để xoa bóp, tiến đến phía cô mà nói:
"Còn vết bầm ở vai."
Châu Uyển Đồng nhìn anh, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh. Nhưng Khiêm Dạ Hiên thì khác, anh dùng đôi mắt đen sắc bén nhìn cô, không cần dùng lệnh vẫn khiến cô khiếp sợ, lập tức ngồi xuống ghế sofa. Anh ngồi ngay bên cạnh, đưa tay lên định kéo vai áo của cô xuống. Châu Uyển Đồng hoảng hốt, vội vàng nắm chặt áo, thu người lại. Anh phát hiện ra bản thân quá tùy tiện, bàn tay liền khựng lại giữa không trung, cơ mặt đông cứng. Khiêm Dạ Hiên hắng giọng, sau đó lại bảo:
"Kéo áo xuống đi, tôi giúp cô xoa thuốc."
Cô ngại đến đỏ cả tai, gò má nóng hầm hập, ngại ngùng nói:
"Tôi, tôi tự xoa được, không cần phiền đến anh."
"Vậy, tôi...chờ cô bên ngoài."
Giọng nói của anh hơi nhỏ, lại mang theo chút thanh âm trầm khàn, thật sự là quá mê người. Cô gật đầu, cầm lấy chai thuốc rồi xoay lưng về phía anh. Khiêm Dạ Hiên lập tức ra ngoài. Lần đầu tiên, anh cảm thấy ngại ngùng trước mặt một cô gái. Châu Uyển Đồng chính là ngoại lệ!
Cô xoa xong liền mở cửa bước ra, gặp anh đứng trước cửa thì xấu hổ, đưa lại chai dầu cho anh rồi nói:
"Cảm ơn cậu chủ! Tôi, tôi đi trước đây."
"Nghỉ ngơi đi, đừng động vào nước nữa."
Anh là chủ, lời nói của anh đương nhiên có giá trị, cô không thể cãi lại. Cho nên, cô chỉ gập người, chân thành thốt lên câu:
"Cảm ơn anh!"
Người đàn ông này đối với cô quá tốt, cô sợ đến một ngày, bản thân không kiềm lòng được mà bày tỏ mọi thứ với anh. Lúc đó, chắc chẳng còn cách nào để quay lại nữa rồi…