Thấm thoát đã năm ngày trôi qua, Châu Uyển Đồng mấy hôm nay ở nhà cứ nhấp nhỏm đứng ngoài cửa đợi, cô chẳng biết rõ là bao giờ anh mới quay trở lại, cảm giác muốn nhìn thấy anh càng lúc càng lớn, khiến lòng cô cứ rạo rực như ai đang nhóm lửa trong đấy, dù khi gặp anh, cô chỉ được đáp trả bằng cái liếc mắt đầy khó chịu hay giọng nói lạnh tanh không chút cảm xúc, cô vẫn không ngưng nổi sự khát khao trong lòng. Phải chăng, cảm giác bây giờ cô dành cho anh đã khác hẳn lúc đầu?
Khiêm Dạ Hiên hiện giờ đang ở Pháp, mỗi ngày đều dành hơn hai mươi tiếng đồng hồ để làm việc, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Anh hệt như một cỗ máy, cắm cúi làm việc, đôi mắt không hề lộ ra chút mệt mỏi nào. Khiêm Dạ Hiên vẫn luôn như vậy, một thân một mình gánh vác mọi thứ, chẳng cần tới ai. Công việc ở đây đã sắp hoàn tất, tối nay anh sẽ lên máy bay quay về Lâm Thành. Anh ngồi ở bàn làm việc, bất chợt đưa mắt nhìn về phía xa, tựa như còn có thể thấy tòa nhà cao nhất ở Lâm Thành qua màn mây mờ kia, trong lòng có chút khác thường. Rốt cuộc là anh đang mong đợi điều gì chứ?
Kính Phong ở bên ngoài gõ cửa, thông báo với anh:
“Thưa giám đốc, chuyến bay của chúng ta sẽ xuất phát vào tám giờ ba mươi tối, những công việc còn lại tôi đã bàn giao lại cho bên đối tác xử lí rồi. Anh có muốn ra ngoài ăn chút gì không?”
Quả thực, số lần anh đi nước ngoài không phải ít, thế nhưng lần nào cũng là vì công việc, trên thực tế chưa từng đi tham quan hay ăn uống cho tử tế một bữa, mấy phần thức ăn được đem tới đều do nhân viên của khách sạn chuẩn bị, hoặc là do Kính Phong mua qua loa ở ngoài. Khiêm Dạ Hiên khá kén chọn, thức ăn lại không hợp khẩu vị, cho nên ăn rất ít. Chỉ mới có vài ngày mà anh gầy đi trông thấy, nhưng khí chất toát ra từ đôi mắt, con người kia vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy sự nghiêm túc mê hoặc đến khó cưỡng.
Mặt trời từ từ lặn xuống, để lại ánh chiều tà đỏ rực phía cuối chân trời, những áng mây trắng lững lờ trôi ngang qua quả cầu lửa khổng lồ, như thiêu như đốt...
\*\*\*
Biệt thự xa hoa của Hoàn gia nấp sau hai hàng cây xanh ngát, từ từ hé lộ ra trước mặt Hoàn Khải Luân. Hắn lái xe vào hầm, kiêu ngạo bước xuống. Hắn lên nhà trên, bắt gặp Hoàn Thẩm đang ngồi uống trà trên chiếc ghế làm từ gỗ mun, được lau chùi kĩ lưỡng, trông bóng loáng, sang chảnh. Hoàn Khải Luân cười, nhếch môi nói:
“Đợi con sao?”
Ông Hoàn từ từ đặt ly trà nóng trong tay xuống, nói với giọng điệu ôn tồn:
“Ngồi đi.”
Hắn nhún vai một cái, ra vẻ bất đắc dĩ mà ngồi xuống. Hoàn Thẩm đặt tay trước đùi, điềm đạm nói:
“Mấy hôm nay con đã làm được việc gì rồi?”
Hoàn Khải Luân vuốt vuốt hàng lông mày, thản nhiên đáp:
“Con còn chưa vào guồng, ba gấp gáp cái gì?”
“Được, ba sẽ chờ xem con đánh bại Khiêm Dạ Hiên thế nào. Nhưng ba nói cho con biết, Trương Hứa tuy bề ngoài là một con cáo già, thật chất rất dễ đối phó, thằng nhãi kia thì không như vậy. Nó cứ im im như thế mới là đáng lo nhất.”
Hoàn Khải Luân có chút khó chịu, hơi gằn giọng mà nói:
“Ba tung hô hắn thì được tôn lên làm bang chủ chắc. Con nhất định không để thua thêm lần nào nữa đâu.”
Hắn nói xong liền đứng dậy, bước một mạch lên lầu, đóng mạnh cái cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, ngồi thừ lên giường. Hoàn Khải Luân luôn biết cách kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng đối với cái tên Khiêm Dạ Hiên này, hắn thật sự căm ghét vô cùng, hận không thể một dao đâm chết anh.
Mười tám năm về trước, lúc ấy Hoàn Khải Luân mới chỉ là một cậu nhóc ngây ngô, chưa biết gì. Cậu được Hoàn Thẩm dẫn đến Trương gia để dự tiệc. Vốn tính ham chơi, cậu chạy nhảy khắp cả khuôn viên rộng lớn của Trương gia, vô tình bắt gặp một cậu nhóc trạc tuổi mình, vóc dáng cao ráo, đôi mắt trầm buồn đang bị vây quanh bởi đám con gái mắt sáng như sao, hau háu nhìn về phía cậu. Hoàn Khải Luân tò mò, liền đi tới.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ Hiên, sau này tớ lớn lên rồi, chúng ta cưới nhau có được không?”
“Hiên Hiên, cho cậu viên kẹo này, tớ để dành lâu lắm đấy.”
Những lời nói ngọt ngào cứ liên tục tuôn ra từ những khuôn miệng nhỏ nhắn kia.Trái lại, cậu bé ấy vẫn im lặng, không hề lên tiếng, cũng không biểu đạt chút hứng thú nào. Hoàn Khải Luân nhìn cậu, lại nhìn đám đông đang vây kín thành một vòng tròn lớn, trong lòng không khỏi có chút ganh tị.
Năm hắn mười tám tuổi đã được Hoàn Khải Luân đưa sang Mỹ học tập, vô tình gặp lại anh ở đây. Khiêm Dạ Hiên lớn lên đẹp trai vô cùng, cộng thêm chiều cao lí tưởng lại càng khiến những cô nàng mắt xanh, da trắng để ý đến. Tuy hắn ta nhìn không tồi nhưng vẫn ít “người hâm mộ” hơn anh rất nhiều. Ở lớp, thành tích của anh cũng rất tốt, thầy cô cực kì hài lòng, riêng Hoàn Khải Luân lại không được như vậy, khiến hắn càng xem Khiêm Dạ Hiên là cái gai trong mắt.
Mọi việc chưa đến mức tạo thành nỗi căm hờn như hiện tại, nếu như không có sự xuất hiện của Trịnh Hâm Đình – người con gái mà hắn luôn mơ ước, rằng một ngày có thể nắm tay cô ấy sánh bước trên lễ đường. Thế nhưng, hiện tại lại tàn khốc hơn rất nhiều. Cô không thích hắn, chỉ chăm chăm theo đuổi Khiêm Dạ Hiên, cho đến khi...anh đồng ý.
Hoàn Khải Luân nhíu chặt mày, mệt mỏi nằm vật ra giường, cứ thế trằn trọc suốt đêm...