Khiêm Dạ Hiên làm việc một lúc rồi nghỉ trưa, sau đó quay về nhà sắp xếp hành lí. Những việc này đương nhiên có thể nhờ Kính Phong làm giúp, nhưng anh lại không thích thế, bèn tự mình sửa soạn. Lúc anh vừa về đã bắt gặp Châu Uyển Đồng đang lau dọn bàn trà, cô vừa đứng thẳng người dậy đã nhìn thấy anh, trên môi liền nở một nụ cười thật tươi, ngại ngùng chào hỏi:
“Cậu chủ, anh về nhà ăn trưa sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị cho anh.”
Nói rồi, cô định xoay người bước đi. Khiêm Dạ Hiên ngơ ngẩn nhìn nụ cười của cô, đến khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn kia mới sực tỉnh, cất giọng trầm khàn, không nghe ra cảm xúc:
“Không cần.”
Anh lập tức bước lên lầu, đóng sầm cửa lại. Châu Uyển Đồng mím môi, thở dài một tiếng, sau đó vào phòng bếp cùng dì Liêu. Chỉ vài phút sau, anh đã trở xuống, trên tay cầm theo một chiếc vali nhỏ, Khiêm Dạ Hiên bình thường là người vô cùng tối giản, cho nên khi đi công tác anh không mang theo nhiều đồ. Dù sao thì vật dụng cá nhân ở khách sạn cũng có sẵn, chỉ cần mang theo vài bộ đồ ngủ và âu phục là được. Châu Uyển Đồng nghe tiếng bước chân, lập tức chạy ra. Bắt gặp anh cầm hành lí thì không kiềm được mà hỏi nhỏ:
“Cậu chủ, anh đi...công tác sao?”
Anh liếc nhìn cô, ừ nhẹ trong cuống họng.
“Anh đi cẩn thận!”
Nghe lời dặn dò này của cô, anh không hề dừng lại chút nào, bước chân vẫn đều đều tiến về phía trước nhưng trong lòng liền có chút đổi khác.
Sở dĩ anh dọn đồ sớm như vậy là vì tối nay có hẹn ăn tối với đối tác, sau đó lại họp với bên công ty nước ngoài, sợ rằng sẽ không có thời gian quay về nhà. Khiêm Dạ Hiên vừa ngồi vào ghế đã phải nghe bản báo cáo dài mười trang của bộ phận thư kí. Nét mặt lạnh tanh vốn có, đôi mắt đăm chiêu và cái nhíu mày khe khẽ của anh khiến mấy người kia không rét mà run. Họ không hiểu thấu anh đang suy nghĩ điều gì, lâu lâu nghe thấy vài lời góp ý khá gay gắt của anh, trong lòng chỉ mong nhanh chóng được thoát khỏi vị “Diêm Vương” hảo soái này.
Buổi tối, Trương Hứa quay về nhà, được tin quản gia báo rằng anh đi công tác. Ông ta nghe xong chỉ để đấy, không hỏi thêm gì nữa. Chẳng phải việc này đã diễn ra như cơm bữa rồi sao, lời thông báo này ông chỉ có thể chấp nhận.
Mấy năm nay, sự nghiệp của Trương Hứa phát triển rất tốt, lại có Hắc Bá bang chống đỡ phía sau, đương nhiên ông ta tự tin oanh tạc mọi mặt trận, dù ngoài sáng hay trong tối, chỉ cần có Trương Hứa xuất hiện, mọi người đều sẽ nể mặt vài phần. Có điều, địa vị trong Hắc Bá bang của ông ta ngày càng giảm sút. Tuy mang danh là bang chủ, nhưng rất ít người trong bang có cơ hội nhìn thấy rõ mặt mũi của ông ta, đến cả những người kì cựu nhất thì số lần gặp cũng chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Người xuất hiện nhiều nhất vẫn là Khiêm Dạ Hiên, cho nên, quyền lực của anh ngày càng được củng cố, có rất nhiều anh em vì kính phục anh mà liên tục dấn thân vào những nhiệm vụ nguy hiểm.
Khiêm Dạ Hiên ở công ty ăn qua loa bát mì, sau đó tiếp tục họp đến tận khuya. Đến lúc anh tắt giao diện gọi điện qua video trên máy tính đã là hơn mười một giờ rưỡi. Anh đứng dậy, nghiêng cổ cho đỡ mỏi, sau đó ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc. Làn khói trắng luẩn quẩn trước mặt anh, bao trùm đáy mắt trĩu nặng. Anh đột nhiên nhớ đến nụ cười cô, không chói chang như mặt trời ban trưa, cũng không quá ngọt ngào đường mật, chỉ là có chút đáng yêu, tươi tắn và rạng rỡ... Cô gái này dường như là người duy nhất khiến anh cảm thấy lòng bình yên khi nghĩ đến. Đến chính Khiêm Dạ Hiên cũng không hiểu nổi tại sao, nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn luôn khước từ sự xuất hiện của cô. Có lẽ là vì anh cảm thấy, cuộc sống này đã đủ rắc rối rồi, một mình một thân cũng tốt, chẳng cần phải quan tâm đến ai. Anh về phòng nghỉ của mình ngủ một giấc. Mấy ngày nay ngủ không đủ làm anh hơi mệt, vừa đặt lưng lên giường đã thiếp đi.
Chuông báo thức kêu lên từng hồi, Châu Uyển Đồng mệt mỏi ngồi dậy, hai tay xoa xoa đầu. Hôm qua cô có tìm thấy cuốn sách cũ trong nhà kho, thế là cả buổi tối cứ hí hoáy đọc cho bằng hết, kết quả là sáng nay vừa thức dậy, hai mắt đã nặng như chì, cứ muốn híp chặt lại.
Khiêm Dạ Hiên đã ra sân bay từ sớm, suốt quãng đường đi cũng chỉ chăm chăm vào đọc hồ sơ, không để cho cơ thể nghỉ ngơi thêm chút nào nữa. Vì phải đi máy bay nên anh không mặc âu phục cứng nhắc, chỉ mang chiếc áo thun đen cổ cao dài tay mềm mại, phối với quần tây màu xám nhạt, trông rất năng động nhưng cũng không làm mất đi phong thái vốn có. Kính Phong cùng anh đi công tác đợt này, chỉ cầm theo một chiếc túi nhỏ, sau đó vào bên trong làm thủ tục. Lịch trình trong cả một tuần tới đều kín mít, đến cả chút thời gian xả hơi để ngắm nhìn khung cảnh thành phố A cũng không có. Kính Phong theo anh nhiều năm nay, vốn đã quá hiểu chuyện này nên luôn trong trạng thái sẵn sàng, tự mình vắt kiệt sức lực của bản thân. Hai người lên máy bay, nghỉ ngơi một lát đã tới nơi. Xe mà anh gọi đã đến nơi, đang ở bên ngoài cổng đợi. Kính Phong đương nhiên ngồi ở ghế lái, đưa anh đến địa điểm hẹn gặp đối tác.