Khiêm Dạ Hiên không bất ngờ gì khi Hoàn Khải Luân gọi cho anh. Hắn ta là con trai của Hoàn Thẩm, kẻ luôn có mưu đồ chống đối với Trương Hứa. Anh thoải mái tựa tay lên thành ghế, đáp lại nhẹ bẫng:
“Dạo này trí nhớ tôi không tốt lắm, không có thời gian nhớ những người không nên nhớ.”
Hoàn Khải Luân bên đầu dây kia đứng hình mất vài giây. Lời nói của anh mang chút lạnh lẽo lại có chút châm biếm khiến hắn nhất thời không biết nên nói gì.
“Ha, cậu Khiêm đây tích chữ như vàng, nhưng mỗi lời nói ra đều muốn chặn họng người khác, thật sự rất đáng sợ.”
Anh nhếch mày, nét mặt không chút hứng thú khi nói chuyện với con cáo nhỏ này. Anh chỉ nói ngắn gọn:
“Nói đi.”
Hoàn Khải Luân cong môi mỉm cười, cất tiếng:
“Gặp mặt nói chuyện không được sao?”
“Không rảnh.”
Khiêm Dạ Hiên đáp lại cụt ngủn, sau đó liền dập máy. Loại người như Hoàn Khải Luân không đáng để anh lưu tâm. Hắn ta nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, mỉm cười khinh bỉ, trông đểu cáng vô cùng.
“Khiêm Dạ Hiên, chúng ta cùng chơi một ván cờ nhé!”
Hoàn Khải Luân bằng tuổi với Khiêm Dạ Hiên, từ nhỏ đã được Hoàn Thẩm chỉ dạy những mánh khóe kinh doanh, lại thêm đầu óc nhạy bén nên cực kì xảo quyệt. Hai năm trước, hắn ra nước ngoài làm ăn, tạo dựng sự nghiệp bên đó. Lần này là do Hoàn Thẩm gọi hắn về, dồn hết sức lực để đối phó với Trương Hứa. Hoàn Khải Luân đã có chỗ dựa ở nước ngoài nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để đặt chân vào Lâm Thành này. Giữa hắn và Khiêm Dạ Hiên luôn tồn tại mối hiềm khích từ trong quá khứ, nên lần này quay về, hắn nhất định phải lấy lại thế thượng phong.
Khiêm Dạ Hiên không nghĩ ngợi gì về cuộc nói chuyện vừa rồi, thản nhiên đứng dậy ra về. Tối nay anh có buổi hẹn ăn tối với đối tác nên không quay về Trương gia ngay được. Đại diện bên phía công ty kia là một người phụ nữ trẻ tuổi, nhan sắc cũng thuộc dạng ưa nhìn, trang điểm sắc sảo, tô son đỏ quyền lực. Cô ta cũng để ý đến anh lâu rồi, muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước.
Anh tới đúng giờ, vừa vào đã thấy cô gái kia ngồi sẵn, đúng lúc cô ta quay đầu nhìn về phía anh. Khiêm Dạ Hiên gật đầu chào lịch sự, sau đó bước vào chỗ ngồi. Cô ta nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, bày ra dáng vẻ dịu dàng, thùy mị mời anh ngồi.
“Chào Khiêm tổng, thật hiếm khi được ngồi chung bàn với anh, tôi có nên giới thiệu mình chút không?”
Anh hờ hững nhìn cô ta nhưng không quá xa cách, chỉ cong môi cười nhẹ, đáp lại:
“Không dám, Hạ tổng đừng nói vậy.”
Hạ Nguyên mỉm cười xinh đẹp, nhìn rất có phong thái của một người phụ nữ trưởng thành. Cô ta vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình, nói:
“Vậy chúng ta bỏ qua màn chào hỏi này nhé!”
Cô ta với tay gọi phục vụ đem ra hai phần bít tết. Anh nhấp một ngụm nước lọc, cùng Hạ Nguyên nói chuyện về dự án khu đô thị ven sông. Hai người nói chuyện công việc khá hợp, lâu lâu cô ta lại cười, riêng anh vẫn giữ phong thái vốn có, không quá bài xích, cũng không quá thân thiết, chỉ đơn giản là đối tác trên hợp đồng, không hơn không kém. Mãi cho đến tận chín giờ tối, cô ta mới liếc nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng trên tay mình, nói:
“Đã trễ vậy rồi sao? Chúng ta về chứ nhỉ?”
Khiêm Dạ Hiên ừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng dậy ra thanh toán. Hạ Nguyên đợi trước cửa, thấy anh ra thì làm vẻ ngại ngùng, nói:
“Thật ngại quá, tài xế của tôi có việc nên về trước rồi. Anh...”
Chưa đợi cô ta nói hết câu, Khiêm Dạ Hiên đã lên tiếng ngắt lời:
“Tôi gọi xe giúp cô.”
Hạ Nguyên chưng hửng, đứng sững người, không biết nên nói gì. Ngay từ đầu anh đã nhận ra dã tâm của cô ta, chẳng qua là không muốn vạch trần. Bây giờ lời nói này thốt ra chính là chặn đứng bước tiến của cô gái sành sỏi này. Cô ta không quá vồ vập nhưng trong đáy mặt lại lộ rõ tia hứng phấn, điều này chẳng phải quá rõ ràng sao. Cô ta ậm ừ rồi đưa mắt nhìn sang hướng khác, không dám đối diện với anh nữa. Khiêm Dạ Hiên gọi xong thì quay lại chào cô ta, bước thẳng một mạch về phía xe mình.
Kính Phong chờ sẵn trong xe, liếc nhìn người kia đang hậm hực đứng bên ngoài thì cười khẩy. Đến lúc anh ngồi vào xe, nụ cười trên môi kia mới giảm bớt. Khiêm Dạ Hiên nới lỏng cà vạt, im lặng nghỉ ngơi.
Chín giờ bốn mươi lăm phút. Châu Uyển Đồng pha một ly trà gừng để uống. Chẳng là cô đang tới tháng, bụng lúc nào cũng đau, uống chút đồ nóng sẽ tốt hơn nhiều. Mấy dì giúp việc kia đã đi ngủ hết, chỉ còn mình cô ngồi ở ghế sofa đợi anh. Thật ra, Kính Phong có thể mở cửa, hơn nữa phía ngoài cũng có bảo vệ nhưng cô vẫn muốn chờ, được tận mắt nhìn anh trở về nhà mới cảm thấy yên tâm.
Cô ngồi một lát lại chuyển sang nằm, có lẽ là do chiếc ghế này quá êm ái và thoải mái, chốc lát cô lại ngủ thiếp đi. Lúc Khiêm Dạ Hiên quay về nhà, ly trà gừng trước mặt đã nguội ngắt, cô gái nhỏ kia đang nằm co ro trên ghế, cuộn tròn như một chú mèo nhỏ. Anh khựng lại đôi chút, đáy mắt đen ánh lên tia khác lạ. Châu Uyển Đồng không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt không có gì quá nổi bật, chỉ có ngũ quan hài hòa và đôi mắt to tròn đẹp đẽ. Khiêm Dạ Hiên bước tới trước mặt cô, liếc nhìn ly nước màu vàng nhạt đặt trên bàn rồi lại nhìn cô. Anh trầm giọng nói:
“Dậy đi.”
Giọng nói của anh không quá lớn, chỉ vừa đủ nghe nhưng cũng làm cô giật mình. Châu Uyển Đồng ngơ ngác ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên xoay gót đi thẳng, lúc chuẩn bị bước lên cầu thang, anh mới nói vọng lại:
“Lần sau đừng ngủ ở đây nữa. Chướng mắt!”
Châu Uyển Đồng ngồi ở sofa, thở dài một tiếng. Hóa ra, anh ấy ghét mình như vậy.