Khiêm Dạ Hiên đứng sau cánh cửa day day mi tâm, quay người bước nhanh vào phòng tắm. Anh để cho dòng nước mát từ từ trôi qua cơ thể, bao bọc lấy từng thớ thịt. Khiêm Dạ Hiên mặc chiếc áo thun đơn giản màu đen và quần dài thoải mái, đứng trước cửa sổ đang mở. Gió lùa vào từng kẽ tóc còn ẩm ướt của anh, mơn man da đầu mát lạnh. Anh với tay mở ngăn kéo, lấy gói thuốc và bật lửa ra, ngậm một điếu thuốc lên miệng, tay thuần thục mồi lửa.
Ngoài trời bất chợt đổ mưa, từng giọt, từng giọt, từ trên trời cao rơi xuống, nhanh chóng vỡ vụn. Anh đứng bất động hồi lâu, ngắm nhìn từng tán lá đang run rẩy trong gió, in xuống đất những hình thù quái dị. Khiêm Dạ Hiên đột nhiên lại nhớ đến những kỉ niệm lúc trước. Cả ba người cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ, chật chội nhưng ấm áp. Họ tựa đầu vào nhau, lắng nghe âm thanh quen thuộc từ tiếng mưa rơi trên mái nhà. Từng lời nói của ba mẹ cứ văng vẳng bên tai anh, nụ cười, cái hôn, cái xoa đầu đầy tình thương, tất cả chỉ mãi là kỉ niệm xa vời, bị lớp bụi mờ thời gian vây kín...
Khiêm Dạ Hiên lên giường, chẳng bao lâu sau lại ngủ thiếp đi. Anh nhìn thấy ba mẹ đang ở trong bếp, chuẩn bị món ăn mà anh thích nhất. Anh chạy lại, muốn chạm vào tà áo đang tung bay của mẹ. Đoàng! Khung cảnh trước mặt anh đột nhiên có vết nứt, hình ảnh ba mẹ đang mỉm cười dần dần lu mờ. Anh nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của mẹ từ từ khép lại, hơi thở yếu ớt dần. Khiêm Dạ Hiên òa khóc, gọi to:
“Ba, mẹ, hai người đừng ngủ mà! Mau mở mắt nhìn con đi!”
Họ mỉm cười, thanh thản và nhẹ nhàng.
Anh choàng tỉnh dậy, vầng trán đẫm mồ hôi. Khiêm Dạ Hiên đưa tay đỡ trán, tựa người vào gối. Lâu rồi anh không gặp ác mộng, lần gần đây nhất cũng đã hơn một tuần trước. Những kí ức trong quá khứ như trở thành con quỷ dữ muốn chiếm lĩnh linh hồn anh. Khiêm Dạ Hiên nhìn vào khoảng không tối tăm trước mặt, lòng nặng trĩu. Năm đó, rốt cuộc là ai đã khiến gia đình anh tan nát?
Anh đưa tay cầm lấy bình thủy tinh đặt trên chiếc tủ đầu giường, định rót nước uống nhưng chợt nhận ra là nó đã hết sạch. Bây giờ đã là bốn giờ sáng rồi, muốn ngủ nữa cũng chẳng được nên anh vén chăn bước xuống giường. Khiêm Dạ Hiên mang đôi dép trong nhà màu xám nhạt, mở cửa phòng đi ra ngoài. Anh định xuống bếp tự pha cho mình một ly cà phê. Nhưng vừa bước đến chân cầu thang, Khiêm Dạ Hiên đã nhìn thấy Châu Uyển Đồng đang loay hoay trong bếp. Cô sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên chỉ dám bật chiếc đèn nhỏ, ánh sáng dìu dịu.
Thật ra cô cũng mới vừa thức giấc đây thôi, ngủ không quen chỗ nên rất hay dậy sớm. Nghe thấy tiếng động đằng sau, cô quay lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt của anh. Châu Uyển Đồng giật mình, xoay người tránh né, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu chủ...dậy sớm vậy ạ?”
Khiêm Dạ Hiên không nói gì, tiến đến trước máy pha cà phê. Cô lập tức hiểu ra, bèn đưa tay chặn anh lại, vô tình cầm lấy cổ tay rắn chắc của anh, nói:
“Cậu muốn uống cà phê sao? Để tôi pha cho.”
Anh nhếch mày nhìn bàn tay cô đang nắm chặt lấy mình, giọng điệu lạnh như băng:
“Buông.”
Châu Uyển Đồng giật mình, vội rụt tay lại, giấu ra phía sau, cúi đầu không dám nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên xoay người bước ra ngoài, để lại mình cô trong bếp. Châu Uyển Đồng vén lại tóc tai, sau đó pha cho anh một ly cà phê ít đường. Anh về phòng thay đồ, chốc sau lại đi xuống, lúc đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy tách cà phê nóng hổi được đặt trên bàn, hương thơm đặc trưng lan tỏa khắp gian phòng. Anh chần chừ vài giây, sau đó ngồi xuống, từ từ thưởng thức nó. Quả thực là hương vị anh thích, cô gái này thật tinh tế, chỉ mới vào làm vài ngày đã biết khẩu vị của anh. Được uống thứ mình thích khiến tâm tình anh tốt hơn rất nhiều, mặc dù gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong đáy mắt vẫn có thể nhìn ra chút vui vẻ hiếm có.
Khiêm Dạ Hiên lập tức tới công ty, không ăn sáng ở nhà. Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn như thường lệ. Kính Phong báo cáo một số công việc cần ưu tiên giải quyết sớm, liệt kê lịch trình trong vài ngày sắp tới. Anh lên tiếng:
“Bổ sung thêm chuyến đi công tác hai ngày tại thành phố A vào đi, tôi sẽ thỏa thuận với họ trước.”
Kính Phong ghi chú vào trong quyển sổ cầm tay của mình rồi cúi người chào anh, quay gót rời đi. Anh lật tập tài liệu trên tay, đôi mày khẽ nhăn lại, liền nhấn số gọi cho phòng kế hoạch và đầu tư, bảo họ lập tức đến chỗ mình. Dạo gần đây công ty có rất nhiều việc, bởi vì anh đang mạnh tay đầu tư vào các hạng mục lớn, sắp tới chắc chắn Khiêm Thị sẽ có bước chuyển mình mạnh mẽ, vươn lên đứng đầu về doanh thu trong cả nước.
Cho đến khi mặt trời gần khuất dạng sau đỉnh núi cao ở đằng xa, anh mới chịu thả cho đám người kia đi. Khiêm Dạ Hiên xoay ghế, nhìn con đường tấp nập phía dưới chân. Bỗng nhiên, điện thoại reo lên, anh liếc nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, giơ tay cầm lấy. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó cười khẩy một tiếng, nói:
“Xin chào, còn nhớ tôi chứ, Khiêm Dạ Hiên?”
Anh nhếch mày, đáy mặt lập tức kết băng. Hoàn Khải Luân cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao?