Vết Sẹo Cũ

Chương 61



Edit: OhHarry

***

【 Tính ra đã lâu chưa động vào lò nướng, tôi thấy hơi ngứa tay rồi. 】

Tôi không biết liệu cuộc xung đột xảy ra trong biểu tình có liên quan đến Lạc Thanh Hòa hay không. Thế nhưng nhà họ Hạ mà ông ta cảnh báo rằng “sẽ không ngồi yên” đã tìm đến trước.

Ngoài Duy Cảnh đạo nhân tôi khá quen biết, Hạ Nghiên Trì từng chạm mặt vào nhiều năm trước và Hạ Kiều bắt gặp một lần trong video ra, tôi không biết thêm bất cứ người nào thuộc nhà họ Hạ. Khi tôi và Tống Bách Lao kết hôn, nhà họ Hạ cũng không tham dự.

Vì vậy lúc y tá nhắn có “cậu Hạ” tới tìm, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ Duy Cảnh đạo nhân đến thăm mình. Còn thắc mắc không hiểu tại sao ông là Omega đã bị đánh dấu mà vẫn gọi tôi tới phòng tiếp khách của bệnh viện?

Tôi ôm lòng nghi ngờ đẩy cửa vào, một người đàn ông đang quay lưng về phía tôi từ từ xoay người lại để lộ ra gương mặt tuấn tú nhưng xa lạ. Trên cổ đối phương đeo vòng phòng cắn, hóa ra là Omega.

Dưới đuôi mắt cậu ta có một nốt ruồi son nhỏ khiến cho vẻ ngoài thanh lịch, đúng mực bỗng trở nên đa tình. Nhìn chằm chằm vào nốt ruồi kia, trong phút chốc, tôi ngưỡng tưởng Hạ Kiều hẵng còn sống trên đời và hồi xuân về tuổi ba mươi, trông họ thật sự rất giống nhau.

Nhưng vừa mở miệng, sự tự tin và thong dong của đối phương đã xua tan cảm giác quen mắt: “Xin chào, tôi là Hạ Hoài Nam. Rất vui được gặp anh, anh Ninh.”

Cậu ta chìa tay ra trước mặt tôi, tôi nhìn chăm chăm vào nó, mất mấy giây sau mới phản ứng lại rồi đưa tay bắt cùng.

“Xin chào……”

Kết hợp diện mạo với họ Hạ trong tên người kia, thằng ngốc cũng đoán ra được cậu ta và Hạ Kiều có quan hệ với nhau, chẳng qua tôi không biết tại sao cậu ta lại đến tìm mình.

“Chúng ta quen nhau sao?” Tôi buông tay ra, chủ động hỏi.

Cậu ta cười nhẹ và ra hiệu cho tôi ngồi xuống, phong thái tự nhiên, thoải mái như ở nhà mình.

Ở hai đầu của chiếc bàn kính trong phòng tiếp khách đều đặt một chiếc ghế dài bằng gỗ, tôi và cậu ta mỗi người ngồi một chiếc, nhìn thẳng vào nhau nói chuyện.

“Theo gia phả, tôi là cháu họ của Hạ Kiều, em họ Hạ Nghiên Trì.” Cậu ta không úp mở mà đi thẳng vào vấn đề, “Lần này tôi đến là vì muốn chào hỏi trước với anh, cũng để cho anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Tôi nhíu mày, không hiểu lắm: “Chuẩn bị tâm lý gì?”

“Chuẩn bị tâm lý trước việc tôi sẽ thay anh trở thành vợ hợp pháp của Tống Bách Lao.”

Thủ đoạn “tiên lễ hậu binh” này thật sự khiến người ta trở tay không kịp, tôi chợt thấy khó hiểu.

(*) Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau phục sẵn binh mã để phản công.

Tôi không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu ta, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không tạo ra đươc bất kỳ cảm xúc nào. Mãi mười giây sau, tôi mới dần thấy “nực cười”, cũng biểu hiện cảm xúc ra mặt một cách chân thật.

“À.”

Ngoài từ “À”, tôi không biết nói gì hơn.

Hạ Hoài Nam hơi kinh ngạc: “Anh không tức giận sao?”

Nếu có một người đột nhiên nhảy ra trước mặt và bảo muốn đập vỡ của kính trong nhà mình, phản ứng đầu tiên của người bình thường không phải thấy tức giận mà là nghĩ xem đối phương có bị điên không.

“Bác sĩ nói tức giận không tốt cho thai nhi.”

Cậu ta chớp mắt cười: “Anh thú vị thật.”

Bảo cậu ta đến khiêu khích nhưng xem cách hành xử lại khá chân thành, mà nếu bảo cậu ta lịch sự thì mỉa mai cho từ lịch sự quá.

Tôi thấy cậu ta mới là người thú vị đấy.

Tôi đứng dậy muốn rời đi: “Nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây……”

“Anh không tin là tôi sẽ thay thế anh à?”

Tôi ngồi lại.

Hạ Hoài Nam nhẹ nhàng nhìn tôi, mọi cử chỉ đều mang phong thái của quý công tử con nhà danh giá. Nếu Chu Ly là bông sen trắng trong ao, vậy thì cậu ta chính là đóa phong lan tím rực cháy ở khe núi, vẻ thanh tao và quyến rũ hòa quyện trong cậu ta một cách tự nhiên, ngay cả mùi pheromone cũng rất động lòng người. Hình như là…… hương thơm của hoa lan Nam Phi.

Không thể chối cãi rằng mùi hương này rất xứng đôi với hương hoa quế của Tống Bách Lao.

“Trước đây cậu và Tống Bách Lao quen nhau à?” Nhớ đến danh sách người yêu dài dằng dặc của Tống Bách Lao từ thời niên thiếu và cả việc hắn sinh con chung với anh kế, thì có thêm một người yêu cũ họ Hạ cũng chẳng khiến tôi bất ngờ.

Nhưng đối phương đã nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của tôi.

“Chưa từng gặp gỡ.”

“Vậy tại sao cậu lại muốn kết hôn với anh ta?”

Hạ Hoài Nam thong thả trả lời: “Đây là ‘nhiệm vụ’ gia tộc giao cho tôi, dù tôi từ chối họ cũng sẽ tìm người khác. Tôi còn một đứa em gái, tôi không muốn em ấy phải gánh vác nhiệm vụ này.”

Tôi vỡ lẽ, xem ra cậu ta cũng là một người anh tốt.

Nhưng tôi không có tư cách bình phẩm về cậu ta, một khi điểm yếu của bản thân bị người khác tóm được, quả thật có rất nhiều chuyện không thể quyết định theo ý mình.

Tôi mím môi hỏi: “Vì tôi mang thai à?”

“Anh biết lai lịch của Tống Mặc chứ?” Hạ Hoài Nam bỗng hỏi tôi.

Tôi giật mình, trầm giọng trả lời: “Biết.”

“Tống Mặc là mấu chốt, là kết quả của cuộc đàm phán giữa nhà họ Lạc và nhà họ Hạ, là “sự nhún nhường” mà cả hai gia tộc đều hài lòng. Bấy lâu nay, mọi người đều giả câm giả điếc, không ai nhắc đến chuyện kết hôn của Tống Bách Lao. Sau đó vì sự phát triển của Hạ Thịnh, nhà họ Lạc hy vọng Tống Bách Lao sẽ kết hôn với người có thể mang lại lợi ích nên vấn đề này mới được suy xét. Để trấn an nhà họ Hạ, họ tự nguyện hứa rằng Tống Bách Lao tuyệt đối sẽ không sinh thêm con sau khi kết hôn, Tống Mặc sẽ là người thừa kế duy nhất, lúc này nhà họ Hạ mới bỏ qua. Sau đó người kết hôn với Tống Bách Lao đổi thành anh……” Cậu ta thoáng dừng lại, “Xét theo khía cạnh nào đó, thật sự anh là một ứng viên phù hợp hơn. Vừa có thể mang lại lợi ích vừa không đe dọa đến địa vị của Tống Mặc. Nhưng giờ anh mang thai, nhà họ Hạ không chấp nhận chuyện này. Cả anh và Tống Bách Lao đều đang thách thức quyền lực của họ.”

Tôi đan hai bàn tay đặt trên mặt bàn, siết chặt đầu ngón tay với nhau trong vô thức.

“Nên họ cử cậu đến dùng chiêu mỹ nhân kế?”

Tôi thấy thật hoang đường và nực cười, thậm chí còn tưởng mình đang sống trong xã hội phong kiến cũ.

Tống Bách Lao bảo tôi không thể mường tượng được sự hy sinh của hắn, chẳng lẽ chỉ chuyện này sao? Trong cuộc hôn nhân này, tôi luôn cho rằng chỉ có mình là bị người khác quản chế, chi phối, hóa ra hắn cũng vậy.

Hạ Hoài Nam chậm rãi lắc đầu: “Nhà họ Lạc không giữ lời hứa khiến các trưởng bối nhà chúng tôi rất tức giận, họ mắng người nhà họ Lạc là lũ tiểu nhân bịp bợm. Mỹ nhân kế? Anh đánh giá “chúng tôi” cao quá rồi. Nếu Tống Bách Lao không nghe lời thì tại sao không trói chặt anh ta lại với một Omega nhà họ Hạ? Đến kỳ động dục thì nhốt trong phòng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.”

Cậu ta chưa kịp nói hết, tôi đã đứng phắt dậy, chiếc ghế gỗ ngả ra sau rồi ngã xuống đất tạo nên tiếng vang lớn.

Tôi không dám tin mà trừng mắt nhìn cậu ta: “Tại sao các người có thể biện minh cho một việc kinh khủng, đáng ghê tởm và vi phạm nhân quyền như vậy được cơ chứ? Một bi kịch là chưa đủ hay sao mà các người còn muốn tạo thêm hai, ba lần nữa?”

Hạ Hoài Nam bình tĩnh ngước mắt lên nhìn tôi rồi cười: “Anh là Tống Tiêu năm đó.” Trong lời nói của cậu ta không có ác ý những vẫn khiến tôi kinh hãi không thốt nên lời, như thể bị một bàn tay khổng lồ vươn lên từ vực sâu bóp chặt lấy không cho thoát ra, “Anh không thể trốn. Chưa nói anh, ngay cả Tống Bách Lao cũng chẳng chạy khỏi. Chúng ta không thoát được, không chống lại được.”

Tôi không còn lòng dạ để nghe tiếp nên mở cửa bỏ đi, thanh âm đối phương vẫn thong thả vang lên.

“Hôm nay tôi đến không phải để ra oai, tôi chỉ muốn anh biết tôi không phải kẻ xấu, nếu những điều tôi nói trở thành hiện thực vào một ngày nào đó, tôi hy vọng anh sẽ thông cảm cho nỗi khó xử của tôi.”

Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa thoáng dừng lại, ngọn lửa đen trong lòng tôi càng bùng cháy hơn vì lời nói của cậu ta, tôi nghiến răng nghiến lợi, không nói không rằng rời khỏi phòng tiếp khách.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Buổi tối Tống Bách Lao trở lại bệnh viện, hắn đã biết chuyện Hạ Hoài Nam đến tìm tôi.

Lúc đó tôi vừa rót xong cốc nước, đang định quay lại giường thì hắn đẩy cửa bước vào, trông sắc mặt rất tệ.

Tôi bưng cốc nước dừng bên môi, nhìn hắn một cách ngờ vực: “Sao thế?”

“Nhà họ Hạ cho người tới tìm em phải không? Cậu ta nói gì?” Khẩu khí lạnh buốt như gió đêm ngoài trời.

Nghe vậy, tôi nhấp một ngụm nước, cầm cốc đáp lời: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ bảo mong tôi có thể thông cảm cho nỗi khó xử của cậu ta nếu cậu ta thay thế tôi vào một ngày nào đó.”

Tôi còn chưa nhận xét về hành vi giống như phạm tội này thì đã nghe Tống Bách Lao hỏi: “Em thông cảm à?”

Tôi nhìn hắn, không nói gì nữa.

Hắn lại hỏi: “Em muốn ném tôi cho cậu ta sao?”

Câu hỏi của hắn còn có sức sát thương hơn lời của Hạ Hoài Nam, nó khiến tôi càng thêm bối rối.

Tôi như đang đứng ở vị trí của Tống Tiêu năm ấy, chồng mình và Omega khác đã đánh dấu lẫn nhau, Beta như chúng tôi liệu có còn lựa chọn nào khác?

Hơn nữa mấu chốt của vấn đề này nằm ở việc tôi có thông cảm hay không ư?

Tôi ngập ngừng không trả lời.

“Em sẽ ném tôi cho cậu ta.” Tống Bách Lao coi sự im lặng của tôi như một câu trả lời, sắc mặt hắn bỗng dưng tái nhợt đi, “Vì em vốn chẳng để tâm phải không? Em không buồn quan tâm tới tôi, em cũng không cần cuộc hôn nhân của chúng ta. Dù sao em cũng đã ký vào đơn ly hôn và trả nhẫn lại cho tôi, suốt những tháng ngày này, chỉ có tôi đơn phương quấy rầy em mà thôi.”

“Tôi……”

Hắn đột nhiên bước đến rồi nắm lấy cổ tay tôi, nước trong cốc sánh ra ngoài, bắn lên mu bàn tay tôi.

Nước chỉ hơi âm ấm nhưng tay tôi như bị bỏng, tim đập mạnh thình thịch.

“Các người coi tôi là cái gì chứ? Một đôi giày, một cái bút hay một cái chậu thích thì cho đi ư? Tống Tiêu năm đó đã vậy, và giờ em cũng thế.” Hắn siết mạnh tay tôi khiến tôi thấy hơi đau, “Có phải em cũng muốn học cách ông ấy bỏ tôi đi mà không nói một lời tạm biệt, sinh con xong thì vĩnh viễn rời khỏi tôi đúng không?”

“Không.” Tôi giằng tay, không hiểu tại sao hắn lại đưa ra kết luận như vậy, “Anh buông tay ra trước đi, có gì thì nói chuyện hẳn hoi.”

Tôi còn không chắc mình có thể sống được cho đến khi sinh con thì hơi sức đâu mà suy nghĩ sâu xa đến thế?

“Đồ giả dối.”

Tay tôi run lên, cốc nước tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hắn không thèm nhìn mà nói tiếp: “Tôi sẽ không để em có cơ hội bỏ rơi tôi đâu. Nếu nhà họ Hạ cho rằng tôi là Lạc Thanh Hòa thứ hai thì họ sai rồi, có chết tôi cũng không bao giờ chịu thua trước bản năng. Em cũng đừng hòng suy nghĩ tới chuyện rời xa tôi!”

Bản tính độc đoán mà hắn nín nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng lộ rõ ra ngoài.

Ngọn lửa trong lòng đã bị nhen nhóm từ hồi chiều, cách cư xử bây giờ của hắn không khác nào dội thêm một thùng dầu.

“Anh có thể ngừng ngay việc mắng chửi tôi là đồ giả dối đi được không?” Tôi vùng mạnh, bứt tay khỏi xiềng xích của hắn, “Nếu anh không ăn nói tử tế được thì chúng ta đừng nói gì nữa. Đã không tin tôi vậy từ giờ đừng hỏi thêm câu nào hết.”

Tống Bách Lao bỗng ngẩn ngơ khi thấy tôi nỗi giận.

Tôi vừa xoa cổ tay vừa bước đến giường bệnh, quay đầu nhìn thì thấy trên mặt hắn hiện vẻ bất lực. Hắn vốn cao lớn, nhưng giờ đây bỗng trở nên có chút vụng về, đáng thương.

Tôi dời tầm mắt, không nói chuyện cũng không tiếp xúc với ánh nhìn của hắn, xốc chăn lên đi ngủ.

Từ khóe mắt, tôi trông thấy hắn đứng yên một lúc rồi lẳng lặng ngồi xổm xuống.

Tôi lén nhìn, nhận ra hắn đang nhặt những mảnh cốc thủy tinh vỡ.

Ngay lúc hắn nhìn lên, tôi vội vàng nhắm tịt mắt, giả vờ ngủ.

15/1/2021

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv