Edit: OhHarry
***
【 Thói quen thật đáng sợ, rõ ràng trước đây không thích mùi hoa quế, nhưng giờ không được ngửi dù chỉ một ngày thôi tôi cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. 】
Dưới sự trấn áp của lực lượng an ninh, cuộc bạo loạn ở sảnh bệnh viện nhanh chóng được kiểm soát.
Lạc Mộng Bạch khoác áo blouse trắng từ ngoài cửa đi vào, bình tĩnh chỉ huy mọi người, cặp kính gọng vàng trên mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
“Đưa những ai bị thương đi sơ cứu trước, bao giờ cảnh sát đến thì trực tiếp chuyển giao những người không bị thương cho họ, ai chống cự cứ cho giật gây mê.”
Theo sau là Lý Tuần đang dáo dác ngó quanh, kế đó nhanh chóng chạy về phía chúng tôi.
“Tổng giám đốc Tống, anh Ninh, hai người không sao chứ?”
Vụ án vi phạm thương mại giữa Hạ Thịnh và Viêm Hoa Thế Kỷ sắp bắt đầu, vào sáng nay Hạ Thịnh đã có buổi gặp gỡ hỏi đáp với giới truyền thông, mà hôm qua Tống Bách Lao bảo có thể chiều hắn mới về được nên khi nghe Hàn Âm nói rằng cuộc biểu tình đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, tôi còn tưởng hắn sẽ bị kẹt trên đường.
Nhưng nào ngờ, hắn không những không bị kẹt trên đường mà còn cứu được tôi và cô y tá từ cõi chết trở về.
Chẳng biết do số tôi may mắn, hay giữa hai chúng tôi vốn tồn tại một loại cảm ứng đặc biệt.
“Không sao.” Nãy giờ tôi đã để ý thấy Lý Tuần xách giày cao gót để chạy bằng chân trần nên hỏi, “Sao cô không đi giày?”
Lý Tuần vội vàng xỏ giày cao gót vào, mồ hôi chảy ròng ròng dọc hai bên thái dương: “Nãy tôi chạy gấp quá, Tổng giám đốc thấy biểu tình hỗn loạn nên lo bệnh viện cũng xảy ra chuyện, thế là xuống xe chạy thẳng đến đây luôn, tôi đi giày cao gót không chạy được, đành phải cởi ra.”
Hèn gì cả hai đều thở như đứt hơi thế này, hóa ra bỏ xe lại chạy tới.
Tôi nhìn Tống Bách Lao, hắn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác rồi nói với Lý Tuần: “Cô đưa anh Ninh về phòng bệnh trước, tôi sẽ đến sau.” Vừa dứt lời, hắn liếc tôi một cái, sau đó xoay người đi về phía Lạc Mộng Bạch.
Xỏ giày xong, Lý Tuần và y tá chia nhau mỗi người đứng một bên, “dìu” tôi về phòng như thể tôi là bệnh nhân hiểm nghèo.
“Lúc ngồi trên xe, Tổng giám đốc Tống liên tục gọi điện cho anh nhưng anh không nghe, một lát sau thì có y tá tiếp máy, bảo rằng anh đi kiểm tra sức khỏe chưa về phòng. Chưa cúp máy thì Tổng giám đốc Tống đã mở cửa xuống xe luôn, tôi không theo kịp được.” Cô ấy cẩn thận đỡ tôi nằm xuống giường, nhớ lại cảnh tượng mình gặp trên đường, “Người ta nằm la liệt khắp đường ấy, chẳng biết bị thương hay chết rồi nữa, trông đáng sợ lắm.”
Lý Tuần là thư ký của Tống Bách Lao nên luôn phải giữ sự bình tĩnh, có chuyện nào mà cô chưa thấy qua? Để cô ấy phải nói “đáng sợ” thì tình trạng ngoài kia chắc chắc rất bi thảm.
Cô ngồi xuống ghế sô pha kê bên cạnh giường tôi: “Thực ra lần này tôi đến để cho anh xem hiệu quả trang trí nội thất của ‘Hứa Mỹ Nhân’, công việc gần như đã hoàn thành, giờ chỉ đợi quét dọn lại thôi.” Vừa nói cô vừa lấy máy tính bảng ra từ túi xách rồi đưa cho tôi, “Vì trong cửa hàng vẫn còn mùi sơn, cũng khá bụi bặm, không tốt cho sức khỏe của anh nên Tổng giám đốc Tống đã nhờ người làm mô hình 3D bằng công nghệ VR, anh thử xem xem có thích không nhé?”
Màn hình sáng lên, “Hứa Mỹ Nhân” hoàn toàn mới hiện ra trước mắt tôi. Đầu ngón tay trượt màn hình một cách chậm rãi, hô hấp không tự chủ được dần thả lỏng.
Trông thế này rồi mà cô ấy còn hỏi tôi thích không?
Nói thích thôi chưa đủ, phải là vui mừng khôn xiết mới đúng.
Nội thất được thiết kế theo phong cách hiện đại, tối giản, những chiếc kệ được kê gọn gàng dựa vào tường, quầy trưng bày lớn đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc, và…… giấc mơ của mọi thợ làm bánh, gian bếp sang trọng đẳng cấp quốc tế.
Tủ bảo quản đồ tươi, lò nướng điện, những dụng cụ chế biến nguyên liệu thuộc các thương hiệu hàng đầu mà trước đây tôi chỉ biết vừa ngắm ảnh vừa chảy nước miếng, tính toán sơ sơ, chỉ riêng chi phí nâng cấp gian bếp thôi đã rơi vào tầm hơn một triệu.
Cộng với mười triệu bỏ ra để mua lại cửa tiệm, chắc bán bánh cả đời cũng không hoàn được vốn.
“Anh thích chứ?” Lý Tuần hỏi lại tôi với giọng điệu hơi lo lắng.
Tôi ngắm đi ngắm lại mọi ngóc ngách của gian bếp, ngẩng đầu cười với cô ấy: “Thích lắm, cảm ơn.”
Lý Tuần vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Anh thích thì tốt quá rồi.”
Như chợt nhớ ra điều gì, cô lấy một chiếc túi đựng tài liệu màu da bò từ trong cặp ra, đưa cho tôi.
“Thứ này cũng giao cho anh. Tổng giám đốc Tống đã thương lượng với người của Hiệp hội rất lâu, cuối cùng hôm qua họ cũng gửi đến.”
Tôi ngờ vực mở khóa con dấu, rút ra một tờ giấy mỏng.
Khi trông thấy nội dung trên tờ giấy, đầu óc tôi choáng váng, ngón tay run lên bần bật.
Đây là Chứng chỉ thợ làm bánh.
Viết tên, tuổi, thông tin cá nhân, Chứng chỉ thợ làm bánh với…… con dấu đỏ của Hiệp hội.
Sau khi Hướng Bình và Thường Tinh Trạch thua kiện, vì không muốn mất mặt trước dư luận nên họ thông báo rằng tôi có thể thi lại chứng chỉ, nhưng tấm bằng chứng chỉ trước đó không thể khôi phục được.
Việc thi cử cùng lắm chỉ mất chút thời gian chứ không khó đối với tôi, vậy nên tôi không tiếp tục khiếu nại nữa.
Mà giờ, họ thực sự gửi chứng chỉ mới cho tôi ư?
Chỉ những người từng làm việc với Hiệp hội mới biết họ cứng nhắc, kiêu ngạo, cũng như thái độ cứng rắn đến mức nào, không biết Tống Bách Lao đã tốn bao nhiêu nước bọt để giải thích cho họ thông suốt……
Tôi vuốt ve từng dòng chữ trên giấy chứng nhận một cách trân trọng, đang say sưa, người tôi thầm nghĩ đến trong lòng đã mở cửa bước vào.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tống Bách Lao vừa tươm tất lại vẻ ngoài, vết máu trên mặt và tay được rửa sạch, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng.
Lý Tuần đứng dậy nhường chỗ cho hắn, cung kính nói: “Tôi đã hoàn thành việc Tổng giám đốc giao phó, nếu không còn gì thì tôi xin đi trước.”
Tống Bách Lao nhẹ nhàng gật đầu: “Bảo tài xế vòng ra cửa sau đón.”
Lý Tuần đáp lời hắn bằng một nụ cười rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Bách Lao, hắn đứng bên giường, tầm mắt dừng trên bằng chứng chỉ trên tay tôi.
“Thích không?”
Trong giây lát, tôi không biết hắn đang hỏi đến việc thiết kế lại nội thất của Hứa Mỹ Nhân, bằng chứng chỉ trên tay tôi, hay tất cả những điều hắn làm cho tôi.
Nhưng, cho dù là gì đi nữa thì sẽ chẳng có người bình thường nào trả lời “không thích” nhỉ?
Tôi gật gật đầu, “Ừ” nhẹ một tiếng: “Lý Tuần bảo anh đã thương lượng rất lâu với Hiệp hội, sao họ quyết định nghe theo thế?”
Tống Bách Lao nhếch khóe môi tạo thành nụ cười giễu cợt khinh thường, ngồi xuống nói: “Tài trợ cho các cuộc thi, huấn luyện, hội nghị hàng năm của họ, chắc rơi vào tầm hai mươi sự kiện trong vòng ba năm.”
Toi rồi, hai mươi sự kiện, thể nào cũng phải đốt vào mấy triệu cho xem…… Đúng là cắt cổ người ta mà.
(*) 1 triệu NDT = 3 tỷ 567 triệu VNĐ.
Tờ giấy mỏng manh trong tay trở nên thật nặng nề, lấy ba triệu tệ đi đúc thành cục vàng còn đập chết người được. Đột nhiên, tôi muốn nhờ Tống Bách Lao đi trả lại chứng chỉ, đằng nào tôi tự đi thi cũng chỉ mất mỗi mấy trăm tệ phí đăng ký mà thôi.
“Cái này……”
Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Bách Lao, tôi chẳng thể thốt ra lời nào được nữa. Dựa theo trực giác bản thân, nếu bảo hắn đi trả lại, tôi chắc chắn hắn sẽ tức giận, cực kỳ tức giận là đằng khác.
“Cái gì?” Thấy tôi nói nửa chừng, hắn nhướng mày.
“Cảm ơn.” Chốc sau, tôi quyết định đính chính lại lời nói của mình.
Khóe môi hắn cong lên tựa như một nụ cười “dịu dàng”, nhưng tôi vừa chớp mắt thì nó đã biến mất hoàn toàn.
Tôi chợt không phân biệt đây là ảo giác của chính mình hay chỉ là sự giả vờ bình tĩnh của hắn.
Tuy tình trạng hỗn loạn trong sảnh bệnh viện đã được dập tắt nhanh chóng, nhưng tin tức về vụ bạo loạn vẫn bị đề cập đến cùng cuộc biểu tình trên bản tin buổi tối.
Bệnh viện Dưỡng Hòa là tài sản của nhà họ Lạc, mà hôm nay Tổ chức Quyền bình đẳng Beta cũng tham dự vào vụ việc, phóng viên đã kết nối trực tiếp với người phát ngôn của Lạc Thanh Hòa nhằm hỏi quan điểm của ông ta về vấn đề này nhưng bị người phát ngôn lấy lý do không hiểu chuyện gì đã xảy ra để từ chối.
“Mánh khóe rác rưởi.” Tống Bách Lao cười khẩy.
Tôi ngừng ăn, khó hiểu nhìn người đàn ông ngồi ở đầu bàn bên kia.
Vì phòng bệnh của tôi nằm ở tầng cấm Omega chưa bị đánh dấu đến nên Tống Bách Lao có thể ăn cơm cùng tôi, không cần lúc nào cũng đeo thiết bị chống cắn trên mặt.
“Cố tình tạo ra mâu thuẫn nhằm nâng cao tỷ lệ chấp thuận của bản thân chính là một trong những kế sách khôn khéo mà các chính trị gia thường sử dụng.” Hắn chĩa thẳng đũa vào màn hình TV, “Đây cũng là chiến thuật phổ biến để đánh bại đối thủ.”
Tôi giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Lạc…… cố ý?”
Xem đến cảnh biểu tình, tôi mới hiểu được cảm xúc của Lý Tuần khi cô ấy thốt lên rằng “đáng sợ lắm”. Cờ, quần áo, giày dép nằm lăn lóc, máu dính loang lổ khắp trên đường, có không ít người hôn mê, nằm bất động một chỗ, những người đồng hành ôm họ gào khóc, kêu cứu trong sự bất lực.
Không phải nói quá khi miêu tả đây là “hiện trường của vụ thảm họa”.
Nếu tất cả những điều này đã được mưu toán từ trước, vậy thật khủng khiếp.
“Không biết. Hương Đàm có tổng cộng bốn ghế nghị sĩ, ba trong số đó do các đảng lớn chiếm giữ và chỉ có ghế cuối cùng là để các đảng khác tranh giành. Lạc Thanh Hòa và Nguyễn Hoa Hùng đang đấu đá để lấy chiếc ghế này, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ để giành phần thắng về mình.” Tống Bách Lao giải thích, nét mặt trở nên lạnh nhạt, “Hy sinh lợi ích của một bộ phận nhỏ vì lợi ích chung lớn hơn. Đây là kiểu giáo dục mà chúng tôi được dạy từ khi còn nhỏ.”
“Chúng tôi” này có thể bao gồm hắn và Lạc Thanh Hòa, Nguyễn Hoa Hùng, Nguyễn Lăng Hòa, thậm chí là bất kỳ đứa trẻ nào xuất thân từ các gia tộc lớn giống họ.
Tuy lợi ích đằng sau lớn là thế, nhưng ai là người phải đứng mũi chịu sào đây?
“Em không tán thành.”
Có thể tôi đã biểu lộ suy nghĩ của mình ra mặt nên Tống Bách Lao mới dễ dàng nhìn thấu.
Tôi dầm cơm trong bát, thú nhận một cách hào phóng: “Phải, tôi không tán thành. Tuy tôi biết thế giới này vận hành theo rất nhiều quy tắc mà bản thân không đồng tình, nhưng điều này không ngăn cản được việc tôi ‘không tán thành’.”
Tống Bách Lao bật cười: “Chẳng hạn như chuyện ký hiệu giữa A và O à?”
Tôi không rõ hắn cười vì suy nghĩ ngây thơ của tôi hay chỉ đơn thuần cảm thấy sung sướng khi nghe câu trả lời của tôi.
“Ví dụ này khác với những điều ta vừa nói.”
“Ồ? Có gì khác thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Sự khác biệt giữa thảm họa tự nhiên và nhân tạo. Thiên tai không thể kiểm soát, nhưng có thể tránh được những thảm họa do con người tạo ra.”
Đánh dấu giữa A và O là một thảm họa tự nhiên do C20 gây ra, còn các cuộc bạo loạn trong biểu tình là tại con người phát động, khác nhau hoàn toàn.
Tống Bách Lao sững sờ rồi cười phá lên một cách mất kiểm soát như thể tôi vừa kể câu chuyện nào buồn cười lắm vậy.
“Cũng có lý đấy, thiên tai tự nhiên và thảm họa do con người tạo ra à……” Mãi lúc sau hắn mới chịu ngưng cười, lau chút nước đọng ở đuôi mắt, “Nhưng có chỗ em nói nhầm rồi. Điều kiện tiên quyết để tránh khỏi thảm họa do con người tạo ra nằm ở việc những kẻ cầm quyền có sẵn sàng cho em cơ hội hay không. Nếu họ không muốn thì em có chạy đằng trời cũng chẳng tránh khỏi.”
Tôi cau mày: “Kẻ cầm quyền…… Ý là những người như anh à?”
Hắn cười nhạt: “Đôi khi, có thể tôi là một người nắm thực quyền, nhưng tôi không làm chủ thế giới này, bởi sẽ luôn tồn tại những kẻ sở hữu nhiều quyền lực hơn tôi. Em không thể mường tượng được rằng tôi đã nhẫn nhịn, chịu đựng hy sinh đến mức nào đâu.” Hắn quay nửa mặt đi làm lộ ra đường nét của cằm và cổ, đầu ngón tay cào từ dưới mang tai đến vị trí xương quai xanh để lại bốn vệt đỏ mờ nhạt, “Bởi vì nơi này, xiềng xích kìm hãm tôi chẳng hề đơn giản như thiết bị chống cắn.”
Đó là tuyến sinh dục của Alpha, hay nói trắng ra, là nơi sản sinh pheromone.
Tống Bách Lao thốt ra một câu bằng chất giọng khiến tôi không phân biệt được đâu là đùa đâu là nghiêm túc: “Đôi khi tôi muốn cắt phăng nó đi.”
Vì vẫn chưa xác định được tác dụng cụ thể của pheromone đối với A và O, hay liệu nó có liên quan đến khả năng miễn dịch của C20 hay không nên không có bệnh viện nào dám thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.
Việc này liên quan đến y đức, cũng giống như nhân bản con người, trước mắt vẫn nằm trong vùng cấm.
Tôi nuốt nước bọt, giật mình can ngăn: “Anh đừng nóng nảy thế……”
Trên có động mạch, nếu sơ suất sẽ mất mạng ngay.
Tống Bách Lao nhìn tôi, ánh mắt khẽ lay động, khuôn mặt ảm đạm dần thả lỏng ra, nói: “Đừng lo, chỉ nghĩ linh tinh thôi, tôi sẽ không cắt.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu tập trung vào bữa ăn, tôi nhìn chằm chằm vệt đỏ trên cổ hắn, cảm thấy cơm canh hơi vô vị.
Một khi đã nghĩ tới thì nhất định sẽ lên kế hoạch thực hiện, bằng không đã chẳng mắc công đả động.
Hắn nói năng vô tư nhưng lại khiến tôi thấy khúc mắc không thôi.
12/1/2021