*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OhHarry
***
【 Vị bánh donut của tiệm bánh dưới tầng ăn khá ngon, chắc Mặc Mặc sẽ thích lắm. Haiz, tôi lại thấy nhớ cậu bé rồi. 】
Cuộc sống ở Mang Thủy thật thoải mái và nhẹ nhàng, nếu không phải đang lo lắng chuyện con cái, có lẽ đây là chốn thôn quê lý tưởng trong mơ của tôi.
Bác sĩ Đường yêu cầu tôi đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, ông nói bây giờ không có vấn đề gì không có nghĩa là hai tháng nữa vẫn bình thường như thế, khi thai nhi lớn lên, túi sinh dục của tôi có thể bị vỡ bất cứ lúc nào, lúc ấy không chỉ tính mạng tôi gặp nguy hiểm mà thai nhi cũng không sống nổi.
Cảm giác bất lực này khiến con người ta nản lòng.
Tôi ngưỡng tưởng đứa trẻ này chính là cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho tôi, là món quà đến từ thiên đường. Nhưng vòng tới vòng lui, hóa ra tôi vẫn chẳng giữ được thứ gì. Vận may cũng không mỉm cười với tôi, hy vọng qua đi để lại nỗi thất vọng to lớn.
“Kia là chim ruồi.” Tôi nhìn ngắm bức ảnh được đặt trên tủ thấp một cách say sưa, Tiêu Vũ mỉm cười giới thiệu với tôi, “Chim ruồi mỏ liềm đuôi hung.”
(*) Chim ruồi mỏ liềm đuôi hung:
Lông chim ruồi có màu xanh lục đậm, cái mỏ mang hình dáng chiếc lưỡi liềm như tên gọi của nó. Trong bức ảnh, nó đang đáp chân trên cánh của một bông hoa hiên rực sắc vàng nghệ.
(*) Hoa hiên:
Trong nhà Tiêu Vũ trưng bày rất nhiều ảnh, trên tủ, trên tường treo đầy những bứa ảnh chụp về phong cảnh thiên nhiên cùng những loài động vật hoang dã khác nhau.
“Đẹp quá.” Tôi nhận lấy cốc cacao nóng mà chú đưa cho.
Mấy ngày nay Tiêu Vũ luôn mời tôi sang ăn cơm, tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì tần suất mình qua “ăn chực” nhà chú ngày càng tăng. Tiêu Vũ bảo rằng tay tôi bị thương nên khó nấu ăn được, mà tôi cũng không nên ăn cơm hộp nhiều quá vì đang mang thai, với cả nhiều lúc chú muốn ăn thêm hai món nhưng sợ làm nhiều quá ăn không hết, mà ăn chung với nhau thì vừa hay, vừa cải thiện món ăn, cũng đáp ứng được nhu cầu mỗi người.
Đương nhiên tôi biết chú chỉ đang lấy cớ vì sợ tôi để lòng chuyện thôi, để cảm ơn lòng tốt của chú, tôi nhất quyết đóng tiền cho phần cơm của mình. Chú ấy cũng không từ chối mà thoải mái nhận tiền luôn, bữa tối còn nấu thêm hai món.
Ăn cơm xong, tôi thường ngồi lại ở nhà chú thêm một lúc rồi mới về, thỉnh thoảng mở TV xem tin tức hay gameshow linh tinh, cũng có khi chỉ ngồi trò chuyện cùng nhau thế này.
“Chú từng là một nhiếp ảnh gia tự do có tiếng.” Tiêu Vũ cầm tấm ảnh trước mặt lên, hoài niệm kể: “Đáng tiếc thay, sau khi chú bị ngã, chân bị tật, chỉ đi khập khiễng nên không còn phù hợp với công việc này nữa. Giờ chú kiếm tiền bằng cách chỉnh sửa ảnh và bán những tấm ảnh cũ, coi như đủ miếng ăn qua ngày.”
Tôi nhìn chân trái của chú: “Không trị hết được ạ?”
Tiêu Vũ cử động cái chân cứng ngắc, cười khổ: “Đầu gối gãy, không chữa lành hoàn toàn được. Giờ chú không mong nó tốt lên, chỉ xin nó đừng dở chứng ẩm ương vào mấy hôm mưa là được.” Chú nhìn xung quanh rồi chỉ cho tôi, “Đó, vì để chụp được tấm ảnh kia nên mới ngã đấy.”
Tôi dõi theo hướng tay của chú, trông thấy một bức ảnh phong cảnh rất bắt mắt treo trên tường — ánh nắng ban mai ló dạng từ sau dãy núi, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, mây và sương mù bao phủ núi rừng khiến nửa còn lại nhuốm một sắc xanh mờ ảo. Khung cảnh trùng điệp của lớp lớp rừng cây, hòa cùng sắc trời buổi bình minh khiến người ta phải bật thốt thành tiếng ngợi ca trước sự hùng vĩ của thiên nhiên.
“Cháu biết núi Lạc Ương hả?” Chú hỏi.
“Cháu chỉ mới nghe tên thôi chứ chưa đến.”
Tôi mới nghe đến cái tên này qua TV và Internet, đó là một ngọn núi cao ở phía Bắc với độ cao và phong cảnh tuyệt đẹp. Nhưng vì ở tận phương Bắc nên có rất ít người và chuyến tham quan đến đó, bởi vậy núi Lạc Ương là một điểm du lịch tương đối được ít người biết tới.
Tiêu Vũ xua tay: “Chẳng có gì để chơi đâu, cuốc bộ mệt hết cả người, còn hẻo lánh nữa, ai thích leo núi mới đến thôi. Nếu không vì từng hứa với một người thì chú cũng không đến đó đâu. Chân chú què quặt chỉ để đổi lấy bức ảnh này thôi đấy, cháu nói xem có xui không cơ chứ.”
Nói vậy nhưng biểu cảm trên gương mặt chú vẫn thoải mái, không cảm thấy hối hận về điều gì. Hơn nữa, bức ảnh còn được chú treo ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất.
“Chắc người kia quan trọng với chú lắm.”
Tiêu Vũ nghe vậy cười cười, “Là người chú yêu.” Chú kể, “Trước đây chú từng hứa rằng sẽ đi leo núi Lạc Ương cùng ông ấy. Về sau…… bọn chú chia tay, nhưng nếu đã hứa làm gì với ông ấy rồi thì chú nhất định phải hoàn thành cho xong. Bởi vậy chú đi một mình, thế rồi bất cẩn sảy chân, ngã từ trên núi xuống.”
Nói xong, nét mặt chú trở nên ảm đạm: “Chắc đây là quả báo cho việc chú đã bỏ rơi ông ấy.”
Trên đời có mấy ai được bước trên con đường trải đầy hoa. Bên ngoài là người xởi lởi, lạc quan nhưng sau lưng lại cất giấu biết bao vết sẹo rớm máu.
Cả Duy Cảnh đạo nhân, và chú Tiêu…….
“Mai cháu định đi mua thêm hai bộ quần áo.” Thấy chú như vậy, tôi không muốn hỏi sâu thêm mà nhanh chóng chuyển chủ đề.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Sau một tuần đặt chân xuống Mang Thủy, tôi gọi điện cho Lương Thu Dương.
Sau vài hồi chuông cuộc gọi mới được kết nối, giọng điệu vừa lo lắng vừa có chút mong đợi của cậu vang lên từ phía đầu máy bên kia: “Alo?”
“Thu Dương, tôi đây.”
Cậu ấy há hốc mồm như thể sợ hãi lắm: “Tiểu, Tiểu Úc?”
Sau đó cậu bắt đầu gào rống lên: “Cậu muốn chết chứ gì! Gửi mỗi cái tin nhắn rồi biến mất dạng, cậu biết mấy ngày nay tôi lo lắng cho cậu thế nào không?” Giọng cậu dần trở nên nghẹn ngào, “Tôi lo lắng cho cậu tới nỗi sụt mấy vài cân.”
Gương mặt cậu vốn nhỏ, giờ gầy nữa chắc thành trơ xương mất.
Tôi nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Xin lỗi nhé, tình hình khi ấy gấp gáp quá, tôi không nghĩ nhiều như vậy được, không phải cố ý đâu.”
Tính tình Lương Thu Dương lên nhanh xuống cũng nhanh, còn rất dễ dỗ. Tôi cứ mềm mỏng nhận lỗi là cậu sẽ nguôi giận ngay thôi.
“Thôi được rồi, tha cho cậu nốt lần này. Nhưng chuyện ly hôn là thế nào? Lúc trước tôi hỏi, cậu vẫn bảo sống với Tống Bách Lao tốt lắm cơ mà?”
Tôi trầm ngâm do dự một lúc: “Thật ra……”
Tôi kể việc Lạc Thanh Hoa mang đơn thỏa thuận ly hôn đến tận nhà cho cậu, Lương Thu Dương nghe xong thì im lặng vài giây, ngay sau đó nổi khùng lên.
“Cái gì! Tại sao chú của Lạc Mộng Bạch lại bẩn tính như vậy? Cậu vốn không phải người đòi cười Tống Bách Lao, giờ chưa đến một năm ông ta đã bắt cậu ly hôn, ông ta bị dở hơi à! Không chấp nhận nổi loại người như vậy được, tôi phải chia tay với Lạc Mộng Bạch thôi!”
Tôi sửng sốt, dở khóc dở cười: “Liên quan gì đến Lạc Mộng Bạch chứ?”
Lương Thu Dương thở hổn hển bảo: “Ai bảo cậu là nhãi ranh nhà tôi làm gì, người nhà họ bắt nạt cậu như thế khiến tôi chẳng thể chịu nổi, xót hết cả lòng mề lên đây!”
Tôi khuyên cậu đừng nóng nảy, Lạc Thanh Hòa tuy xấu nhưng Lạc Mộng Bạch lại tốt bụng lắm. Tôi còn hỏi riêng mợ Cửu cho cậu ấy, bao năm qua Lạc Mộng Bạch vẫn mải mê với việc nghiên cứu, cô ấy rất giữ mình, không quan tấm đến Omega hay Beta nào, cũng không phải loại người thích đùa giỡn tình cảm của Omega, quả thật Lạc Mộng Bạch là người rất đáng để tin tưởng.
“Rồi, giữ cô ấy lại thôi, còn gia đình kia cút chim xéo hết dùm tôi!” Nghe tôi giải thích một lúc lâu, cuối cùng Lương Thu Dương cũng từ bỏ ý định chia tay.
Cậu chửi Lạc Thanh Hòa và Tống Bách Lao liền tù tì suốt năm phút, mắng cho đã rồi mới chuyển sang chuyện khác: “Ừ, sau hôm cậu nhắn tin cho tôi thì Tống Bách Lao đến tìm, anh ta hỏi tôi có biết tin tức gì về cậu không. Lúc ấy tôi thấy anh ta nóng ruột quá, tưởng hai người chỉ cãi nhau bình thường thôi, sợ cậu xảy ra chuyện nên tôi đưa anh ta về nhà cũ tìm cậu. Về đến nhà thì phát hiện cậu rời đi rồi nên không ở lâu lắm, chỉ lấy vài thứ rồi đi luôn.” Đang kể cậu bỗng ngập ngừng, “Sau đó khụ…. Tống Bách Lao thấy cuốn sổ trên bàn của cậu và hỏi tôi nó là gì. Tôi bảo nó là nhật ký của cậu…. Thế là, thế là hắn cầm hết đi luôn.”
Việc làm của Tống Bách Lao làm tôi thấy rất bất ngờ, tôi căng lưng, kêu thất thanh: “Cầm bằng sạch đi sao?!”
“Xin lỗi, tôi không cản được……”
Nghe xong, lòng tôi chùng xuống, tính tình Tống Bách Lao vốn đã độc đoán, sao Lương Thu Dương ngăn nổi hắn chứ.
Tôi thở dài: “Không sao, bỏ đi, anh ta muốn lấy thì cứ lấy.”
Bảy năm, hơn hai ngàn ngày đêm, tôi không tin hắn có thể đọc hết. Có đọc cũng chẳng sao, tôi chỉ ghi chép sinh hoạt hằng ngày của mình, cũng chẳng có bí mật gì đáng xấu hổ cả. Tôi đã mang cuốn nhật ký sau khi gặp lại hắn đi cùng, chắc Tống Bách Lao không biết tôi mắng hắn là tên “ngu ngốc” đâu.
Sau đó, Lương Thu Dương hỏi tôi hiện giờ đang ở đâu, tôi trả lời mình đang ở Mang Thủy, cậu bảo sẽ nhờ người đại diện sắp xếp công việc, dành ra một ngày để tới thăm tôi.
Tôi thật sự không muốn cậu ấy đến thăm vào lúc này, chung quy vì cuộc sống của tôi vẫn chưa ổn định, nếu Lương Thu Dương tới mà thấy tôi nằm trong viện thì chẳng biết cậu sẽ khóc thành người ngợm thế nào nữa. Mặc dù thuộc tuýp người ít chảy nước mắt, nhưng một khi cậu đã khóc thì sẽ không dừng được.
“Thế về sao có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi, không được giấu diếm đâu đấy.” Dặn dò mãi nhưng cậu vẫn chưa yên tâm cúp máy.
Nhìn màn hình nền điện thoại hồi lâu, tôi nghĩ mình phải thất hứa rồi, kế đó gọi điện cho Duy Cảnh đạo nhân.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tín hiệu trên núi không tốt lắm, ông “alo alo” mấy lần mới nghe thấy giọng tôi, xoắn xuýt hết lên.
“Ôi chao chàng trai ơi, cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi rồi.”
“Xin lỗi đạo trưởng, chuyện lần trước cháu còn chưa cảm ông……” Nếu ông không kịp thời đá văng Hướng Bình, e rằng bây giờ tôi đã đi bầu bạn với sư phụ của ông rồi.
“Có gì đâu, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi.”
“Đạo trưởng, giờ cháu đang không ở Hương Đàm, chắc phải hoãn lễ cầu siêu độ rồi.”
“Chuyện này tôi biết, hai hôm trước tôi gọi cho cậu nhưng không được nên xuống núi một chuyến, vừa lúc gặp được Tống thí chủ nên bảo với cậu ấy luôn.”
Tôi nghẹt thở, trong lòng có dự cảm không lành: “…… Đạo trưởng nói gì với anh ta?”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi, chỉ bảo với cậu ta rằng cậu muốn làm lễ cầu siêu cho đứa con đã mất, mà dạo này tôi không liên lạc được với cậu nên hỏi cậu ta cậu đang ở đâu.” Nghe Duy Cảnh đạo nhân thuật lại mà tôi choáng váng đầu óc, “Cậu ta hỏi tôi đứa con nào, tôi mới biểu là đứa trẻ bảy năm trước, thế rồi cậu ta lại hỏi sinh nhật đứa trẻ, tôi cũng trả lời nốt luôn.”
“Đạo trưởng…… Đạo trưởng nói hết ra rồi ạ?”
“Người xuất gia không nói dối, đạo sĩ cũng vậy, cậu ta hỏi gì tôi đáp cái đây. Sao thế, tôi trả lời sai à? Chờ đã……” Ông sực nhận ra, “Chàng trai, cậu mới gả vào nhà chưa đến một năm đúng không, vậy đứa nhỏ bảy năm trước……” Ông rít lên, “Có phải tôi lỡ mồm rồi không?”
Tôi hơi bất lực, nhưng sự bất lực này không phải dành cho bản thân Duy Cảnh đạo nhân, mà chỉ là cảm xúc ngậm ngùi trước cái khó lường trong cuộc sống.
Có ai ngờ được Tống Bách Lao sẽ biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ theo cách này.
Tôi trầm mặc một hồi rồi mới cất lời: “Không có gì ạ, anh ta biết rồi thì thôi. Chậu cây vẫn ở chỗ đạo trưởng phải không ạ?”
“Đây đây đây, hầu hạ cẩn thận lắm, cậu yên tâm đi.”
Tôi bảo đạo trưởng có chuyện gì thì gọi cho tôi và dặn ông đừng nói ra ngoài việc tôi liên lạc với ông.
Mới đầu đạo trưởng còn thấy khó xử nhưng bỗng nghĩ ra cách giải quyết: “Vậy tôi sẽ ngậm chặt miệng không nói gì cả, ai hỏi tôi cũng không trả lời, giữ im lặng thế không tính là phá giới.”
Cảm ơn đạo trưởng xong, tôi cúp máy, lòng rối như tơ vò.
Tôi chưa từng nghĩ rằng sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng trong tình huống như vậy, nó bất ngờ ập đến mà không cho tôi chuẩn bị tâm lý.
Nhưng chắc Tống Bách Lao sẽ thấy không sao, biết đâu hắn lại thấy may mắn, may mắn vì tôi không sinh con ra, may mắn vì trên đời này bớt đi một sinh linh không nên xuất hiện.
Không biết, liệu hắn có hơi…… buồn một chút không?
Tôi lấy sim điện thoại cũ ra, do dự nhưng không kìm được nỗi tò mò trong lòng, sau đó lắp lại sim vào máy.
Ban đầu không có thông báo gì, tầm mười giây sau, tin nhắn gắn dấu sao ùn ùn kéo đến, điện thoại rung suốt hai phút mới ngừng.
Có tin nhắn rác, tin nhắn của Lương Thu Dương, tin nhắn của đạo trưởng, và…… của Tống Bách Lao.
Đầu ngón tay dừng phía trên chấm đó, cuối cùng vẫn nhấn xuống.
【 Vốn dĩ đã chẳng có tên Alpha nào khác phải không? Suốt từng ấy năm chỉ có mình tôi, đứa trẻ mà em mang thai bảy năm trước là con của tôi đúng chứ? 】
【 Ninh Úc, hãy nghe điện thoại của tôi, nói cho tôi biết em đang ở đâu đi. 】
【 Em định khiến tôi phát điên lên sao Ninh Úc? Nghe điện thoại đi, xin em hãy nghe điện thoại đi…..】
Tôi mới chỉ kịp nhìn lướt vài tin nhắn cuối cùng, điện thoại đã bắt đầu rung lên. Thấy màn hình hiện thị cuộc gọi đến từ Tống Bách Lao, tôi vội vàng tắt máy, kinh hoảng tới độ suýt đánh rơi điện thoại.
Tôi không rõ liệu hắn chỉ tình cờ gọi tới hay đã liên tục gọi vào máy tôi suốt mấy ngày này.
Tôi thấy hơi váng đầu nên đưa tay lên bóp thái dương, sau đó đứng dậy rót cốc nước ấm. Tầm nhìn bỗng chốc mờ đi, cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tôi ngồi xổm xuống một lúc thì thấy dễ chịu hơn, đang định đứng dậy thì mũi nóng ran lên, tôi ngỡ ngàng cúi đầu xuống, thấy trên nền gạch men màu be đã đọng vài giọt máu, mùi tanh ngọt cũng lan trong khoang miệng.