Vết Sẹo Cũ

Chương 47



Edit: OhHarry

***

【 Hết giờ bán hàng, có hai con mèo hoang chạy đến trước cửa tiệm, thầy lấy xúc xích từ mấy cái hotdog chưa bán hết ra cho chúng ăn, nói: “Đâu phải ai trên đời này cũng được sống sung sướng, chúng ta có thể giúp được bao nhiêu thì cứ giúp.” 】

Đôi khi người ta thích dùng câu “chưa nghĩ ra” như một cái cớ. Đã ấp ủ mọi việc thật lâu trong lòng, lên kế hoạch cẩn thận, cân nhắc trái phải, sau đó chờ cơ hội thích hợp đến nhưng lại không rõ lúc ấy là bao giờ. Cứ suy đi tính lại rồi để vuột mất luôn cơ hội tốt nhất.

Trên thực tế, đã có rất nhiều chuyện xảy ra chỉ vì vài phút bốc đồng, phải đi được bước đầu tiên thì con người ta mới biết bản thân nên xoay xở thế nào với chặng đường tiếp theo.

Đương nhiên, nắm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa là điều rất cần thiết, nhưng muốn tìm được chìa khóa ấy thì lại cực kỳ khó. Kể cả khi không có Lạc Thanh Hòa, sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi. Hoặc tối nay, hoặc ngày mai, ngày kia, hoặc một ngày bất kỳ nào đó.

Nhưng phải công nhận rằng, chính sự xuất hiện và thông điệp ông ta mang đến đã giúp tôi nhanh chóng chạm tới “bước đầu tiên” mà mình hằng mong muốn nhưng chưa dám thực hiện.

Mọi thứ được giữ đầy đủ trong nhà cũ, khi đang thu dọn vài bộ quần áo theo mùa, tôi tình cờ tìm thấy tấm thẻ căn cước cũ từ trong góc ngăn kéo.

Hai năm trước, tôi tưởng mình bị mất chứng minh thư nên đi làm lại, chẳng ngờ mấy ngày sau đã tìm được tấm thẻ cũ, bởi vậy mà cho đến giờ tôi có những hai thẻ căn cước. Tống Bách Lao đang giữ hộ chiếu của tôi nên chắc phải mất một thời gian nữa mới được cấp lại.

Sửa soạn hành lý xong, tôi nghỉ ngơi một lúc, ngắm nghía lại căn nhà rồi mới xách vali ra ngoài.

Tôi không mang chỗ nhật ký suốt mấy năm nay đi cùng mà cất lại ở nhà, định bụng sau này cuộc sống ổn định rồi sẽ nhờ Lương Thu Dương gửi cho tôi.

Tôi gọi taxi ra bến xe, trên đường nhắn tin cho Lương Thu Dương, báo rằng mình đã ly hôn với Tống Bách Lao, giờ tôi muốn rời khỏi Hương Đàm để tới thăm thành phố khác, sau đó sẽ tìm gặp cậu khi mọi sinh hoạt đã vào guồng.

Lương Thu Dương không nhắn tin trả lời, chắc cậu ấy đang ngủ.

Mới chỉ qua bốn tiếng đồng hồ kể từ lúc tôi rời khỏi nhà họ Tống và đến bến xe.

Vào khuya, phòng bán vé trở nên vắng vẻ, không một bóng khách chờ, người bán vé hỏi tôi định đi đâu, tôi suy nghĩ, quyết định mua vé gần nhất đến Mang Thủy.

Tôi luôn muốn đi chốn nào có miền khí hậu ấm áp, Mang Thủy là một thành phố trên đồi nằm ở phía nam Hương Đàm, nơi đây được bao bọc bởi nắng ấm, thời tiết bốn mùa đẹp như xuân nên rất thích hợp để sinh sống.

Ở đó, tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Suốt từ hai tiếng trước, mợ Cửu liên tục gọi điện đến bằng máy bàn nhưng tôi không nghe, rồi kéo thẳng số máy đó vào danh sách đen. Có lẽ họ đã nhận ra điều bất thường, khi tôi chuẩn bị lên xe thì điện thoại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến từ Tống Bách Lao.

Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

“Cậu đang ở đâu?” Ngay khi vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng điệu nặng nề của Tống Bách Lao, “Đồ đặt trên bàn có ý gì?”

Xem ra hắn nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn rồi.

“Như anh đọc được.”

“Có phải Lạc Thanh Hòa đã nói gì với cậu không?” Tiếng giấy tời rơi vãi truyền đến từ đầu dây bên kia, “Tôi không ký, cậu về đây ngay cho tôi!”

Hành khách đi Mang Thủy đã bắt đầu xếp hàng trật tự, tôi không còn nhiều thời gian để tiếp tục cuộc gọi này.

Tôi đứng sau những ô cửa kính sát đất, trông qua lớp kính, nhìn những hàng xe khách đậu ngay ngắn dưới màn đêm. Đèn xe lóe sáng cùng với tiếng động cơ khởi động. Khi hết giờ, tôi sẽ lên một trong những chiếc xe kia để rời khỏi đây và bắt đầu cuộc sống mới.

“Tôi không phải người hầu của anh, tôi có quyền tự do, cũng có quyền rời xa anh bất cứ lúc nào.”

Đầu máy bên kia vang lên tiếng động lớn, có vẻ Tống Bách Lao đang đập phá hoặc đá văng đồ đạc trong cơn cáu giận.

“Cậu nóng lòng muốn rời xa tôi tới vậy à?” Hắn nghiến răng tức tối.

Tôi nắm chặt điện thoại, thay vì trả lời hắn, tôi hỏi sang một câu khác: “Hôm trước…… anh ở bệnh viện hỏi tôi như vậy là vì biết tôi đang mang thai, nên muốn xác nhận trước thái độ của tôi phải không?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rõ ràng đang đứng ở khu vực công cộng ồn ào, nhưng vào lúc này, dường như tôi đã lạc vào một không gian hạn chế độc lập, thoát ly hoàn toàn với những âm thanh xung quanh.

Thật lâu sau, hắn mới thốt ra một từ rõ ràng.

“Phải.”

Tôi chớp mắt rồi hỏi tiếp: “Anh hài lòng với thái độ của tôi chứ?”

Lần này hắn im lặng lâu hơn, nếu không nhờ tiếng hít thở trầm thấp, tôi còn tưởng cuộc gọi đã bị ngắt.

“Cậu không thể sinh đứa trẻ này ra.” Hắn nói, “Vì ngay từ đầu cậu đã không muốn, nên giờ bỏ nó luôn cũng được.”

Thanh âm của người kia bình tĩnh trở lại từ cơn tức giận, thậm chí còn để lộ vẻ phiền chán.

Lòng bàn tay đau nhói lên, tôi chợt hoàn hồn, nhận ra mình đã siết chặt bàn tay bị thương trong vô thức. Tôi vội vàng buông lỏng tay, miệng vết thương không có dấu hiệu bị vỡ, nhưng nỗi đau như dao cùn cắt thịt vẫn còn đó.

Đây là sự thật. Dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, hắn đều không giữ con tôi lại.

Bởi vì không được mong đợi, và cũng bởi vì tôi không phải người hắn cần.

Nếu tôi là Omega như Chu Ly, có lẽ hắn sẽ tuân theo bản năng sinh học, rồi đối xử với tôi như một sự thương tiếc. Nhưng tôi không phải, tôi chỉ là Beta, đã không thể bị đánh dấu, còn nhạt nhẽo, bình thường.

Ngay từ đầu hắn đã không cần tôi, cũng nói không muốn con tôi, vậy rốt cuộc tôi đang mong mỏi điều gì?

Điều duy nhất mà tôi không hiểu, rằng nếu đã cắm ghét, cớ gì hắn phải giữ tôi lại bên cạnh?

Vì lòng tự trọng của Alpha ư?

“Ha, thật xin lỗi.” Tôi bình thản đáp lại, “Những lời hôm ấy nói ra chẳng qua để lừa anh thôi, tôi sẽ không bỏ đứa bé. Tôi sẽ sinh con ra, và nó không có bất cứ quan hệ gì với anh hết, đứa nhỏ chỉ là con của riêng mình tôi.”

Tống Bách Lao như sững lại: “Cái……” Hắn rối rít, “Cậu…. Không phải cậu muốn bỏ đứa bé đi sao? Ninh Úc cậu định làm gì? Cậu đang ở đâu? Cậu định đi đâu hả Ninh Úc?”

“Ninh Úc!”

Tôi đưa điện thoại ra xa, cúp máy giữa lúc Tống Bách Lao đang liên tục tra hỏi rồi tắt thẳng nguồn.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Lên xe khách, ngồi lắc lư suốt đêm, khi tỉnh dậy trong ánh bình minh vào sáng hôm sau, tôi đã ở địa giới của Mang Thủy, nơi cách Hương Đàm hàng trăm cây số.

Sau khi xuống xe, tôi đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi và mua sim điện thoại mới.

Khí hậu ở Mang Thủy thật dễ chịu, tôi mặc áo gió đầu mùa thu nhưng mới đi qua đi lại vài bước đã bắt đầu thấy ngốt.

Tôi đến phòng môi giới cho thuê nhà, nhờ họ tìm một căn nhà có thể dọn đến ở ngay.

“Mang Thủy là thành phố trên đồi, đường xá nhấp nhô, khoảng cách giữa hai bên nhà lại hẹp, có nơi chỉ đủ chỗ để một chiếc ô tô lách qua, ngõ nhỏ cũng rất nhiều.” Người môi giới Beta mặc bộ suit đen chỉ cho tôi vài căn nhà cho thuê, biết tôi là người phương khác đến nên trong khi dẫn đường, anh ta còn giới thiệu thêm về phong tục tập quán cùng đặc điểm địa hình của Mang Thủy.

“Người dân Mang Thủy sống rất nhàn hạ, các cửa hàng đóng cửa từ năm, sáu giờ chiều, còn sáng thì mở cửa lúc chín giờ, chẳng rõ họ có kiếm được tiền không.” Anh ta thấy tay tôi bị thương nên xung phong nhận kéo vali hộ.

Đường xã được làm từ ngày xưa, hàng gạch lát xanh mang đến cảm giác hoài cổ, tiếng bánh xe của vali ma sát với mặt đất tạo thành những tiếng lộc cộc, cũng là âm thanh duy nhất trên con phố vắng lặng trong buổi đầu chiều.

Cuối cùng, người môi giới dừng lại trước cánh cửa nhỏ nằm giữa tiệm bánh mì và tiệm hoa, lấy chìa ra tra ổ.

“Cậu nhìn tòa nhà này cũ kỹ thế chứ thật ra tiện lắm. Vừa bước ra cửa sẽ đến ngay tiệm bánh mì, phía đối diện còn có cửa hàng tạp hóa.”

Như anh ta giới thiệu, tòa nhà tương đối cũ, cầu thang chỉ đi được một người, muốn đi hai người thì phải đi ngang. Cũng may nhà cho thuê ở tầng hai nên khá tiện.

Diện tích nhà không lớn, có một phòng ngủ một phòng tắm, tuy phòng bếp và phòng khách khá bé nhưng vẫn đủ không gian sống cho một người.

Điều khiến tôi hài lòng nhất là trên sân thượng ngoài cửa ban công trồng rất nhiều cây và hoa.

“Tất cả đều do chủ nhà trồng, nếu anh thuê nhà này thì không thể chuyển đống cây hoa kia đi được, chúng là bảo vật của chủ nhà.” Người môi giới bảo tôi nhìn xuống tầng dưới, “Thật ra sân thượng là mái nhà của tiệm bánh mì dưới kia, vì họ mở cửa vào sáng sớm nên có thể sẽ hơi ồn ào, nhưng chắc anh không ngủ ngoài sân thương nên sẽ ổn thôi. Anh thấy thế nào, có hài lòng không?”

Tôi rất thỏa mãn nên thuê nhà ngay tắp lự.

Trước khi rời Hương Đàm, tôi đã rút hết tiền mặt có thể rút ra và đựng đầy nửa ba lo, dùng một phần để trả một quý tiền nhà, số còn lại chắc đủ để tôi trang trải cuộc sống trong năm tới.

Sau khi ký hợp đồng thuê nhà, người môi giới giao chìa khóa cho tôi rồi đi luôn.

Đồ đạc trong nhà sẵn có nhưng còn thiếu đồ dùng sinh hoạt và dụng cụ vệ sinh gia đình.

Tôi lên map, tìm được vị trí của một siêu thị lớn nằm bên góc đường cách đây không xa rồi cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

Ánh nắng dịu ấm hắt lên da dẻ không gây cảm giác bỏng rát. Trong quán cà phê ven đường, khách khứa ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ, trên cột đèn còn giăng đầy hoa tươi.

Giống như tưởng tượng của tôi, nơi đây thật thanh bình, rất thích hợp cho những người muốn thoát ly quá khứ.

Tôi mua rất nhiều đồ trong siêu thị, bởi vì không xách xuể bằng một tay, tôi còn mua thêm chiếc xe đẩy nhỏ. Khi bước ra khỏi siêu thị, túi giấy trên tay của khách hàng đi đằng trước bất ngờ bị thủng khiến trái cây rơi khắp đất.

Đối phương là một người đàn ông trung niên trạc bốn, năm mươi tuổi, mặc quần ống rộng, mái tóc dài rối bù được buộc lên một cách hờ hững, râu dưới cằm mọc lởm chởm.

“Cam của chú ạ.”

Tôi nhặt quả cam lăn đến cạnh chân mình lên đưa lại cho chú, chú ấy cảm ơn rối rít, nhưng do cái túi bị thủng không cách nào đựng được nữa nên khuôn mặt thoáng lộ vẻ rầu rĩ.

Giờ tôi mới để ý thấy chiếc ba-toong dựng bên cạnh, có vẻ chú gặp vấn đề về chân.

“Cháu có túi thừa đây, chú dùng đi ạ.” Dù sao tôi cũng có xe kéo nên không cần dùng nhiều túi như vậy.

“Thật sao? Vậy tuyệt quá, cảm……” Chú ấy khựng lại, hồi lâu sau mới cất tiếng, “Cảm ơn cháu….”

Tôi rút túi ra, thấy chú cứ nhìn mình chằm chằm thì bối rối đưa tay sờ mặt.

“Chúng ta quen nhau ạ?”

Chú chớp chớp mắt cười: “Không không, tự nhiên chú thấy chúng ta có duyên quá ấy mà.” Sau đó hỏi tôi: “Cháu không phải người địa phương à?”

Bỏ trái cây vào túi, tôi đi bộ sang đường với chú. Vừa bước chú vừa lê chân trái, có vẻ nó không thể hoạt động bình thường, tôi không rõ tình trạng chân của chú chỉ là tạm thời hay đã què hẳn.

“Không ạ, hôm nay cháu vừa đến.”

Chú ấy dí dỏm và rất hay nói, cứ vậy, chúng tôi đi cùng nhau suốt một quãng đường dài trong vô thức.

Rẽ vào ngõ, tấm biển hiệu của tiệm bánh mì xuất hiện ngay trước mắt, chú bảo: “Tới nhà chú rồi.” Nói rồi chỉ sang nhà bên cạnh tiệm bánh mì, “Chú sống ở tầng trên.”

Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến tôi thấy rất bất ngờ.

“Cháu cũng sống ở đó.”

Chú thoạt sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Thuê nhà đối diện sao?”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng, cháu mới thuê hôm nay.”

Đi chung suốt nãy giờ, hóa ra là hàng xóm với nhau.

Chúng tôi đứng trước cánh cửa sắt, chú tra chìa khóa rồi chặn cửa lại để tôi dọn đồ lên.

Với những nỗ lực phối hợp, cuối cùng tất cả hàng hóa của tôi đã được chuyển vào nhà.

Lau mồ hôi trên trán, tôi thấy chú chống gậy ba-toong chậm rãi bước từng bậc cầu thang thì vội vàng đi xuống, nhận lấy cái túi rồi dắt chú lên tầng.

“Cháu ở một mình à?” Chú nhìn căn nhà cho thuê trống trải phía sau tôi, “Cháu muốn sang nhà chú ăn tối không?”

Tính cách của chú ấy khiến tôi nhớ đến Lương Thu Dương, nhiệt tình hiếu khách, và có tấm lòng bao dung.

“Việc này……”

Tôi không giỏi từ chối người khác, nhưng lại không muốn làm phiền họ nên hơi khó xử.

Chú vỗ vai tôi: “Thôi nào, bao giờ ăn cơm chú sẽ gọi cháu sang, coi như cảm ơn cháu đã cho chú mượn túi.”

Tôi ho nhẹ mấy tiếng rồi đành đồng ý.

Chú ấy giới thiệu mình họ Tiêu, tên Vũ, bảo tôi gọi chú là lão Tiêu, nhưng tôi thấy gọi lão Tiêu hơi thiếu lễ phép nên quyết định gọi chú là chú Tiêu.

Tiêu Vũ là Beta, chú không tiết lộ nghề nghiệp của mình mà chỉ kể bản thân hay nhận vài công việc lặt vặt, thu nhập đủ để trang trải qua ngày.

Chú ấy đã sống ở Mang Thủy hơn mười năm nên hiểu rất rõ về vùng đất này. Tôi hỏi chú về địa chỉ của phòng khám trong khu gần nhà, Tiêu Vũ nhìn tay tôi, trả lời rằng phòng tập vật lý trị liệu chú hay đến nằm cách đây không xa, ngày mai sẽ dẫn tôi qua.

Ăn cơm xong, tôi cảm ơn chú rồi quay về nhà, quét tước dọn dẹp đến tận nửa đêm.

Chắc do làm việc nhiều mất sức nên tới tận khi mặt trời lên cao tôi mới rời giường.

Sực nhớ ra cuộc hẹn với Tiêu Vũ lúc tối qua, tôi vội vội vàng vàng rửa mặt rồi chạy sang gõ cửa nhà đối diện.

“Đây.” Chân Tiêu Vũ bị yếu nên phải mất hai phút mới ra mở cửa.

“Chú đoán ngay là cháu mà.” Chú vừa trông thấy tôi thì bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt kéo dài đến tóc mai không khiến chú già đi, ngược lại còn toát lên vẻ trưởng thành, phong trần quyến rũ.

“Làm phiền chú quá ạ.” Tôi cảm ơn chú lần nữa.

Tiêu Vũ xua tay, quay người đóng cửa rồi ra hiệu cho tôi xuống tầng: “Phiền cái gì, đằng nào hôm nay chú cũng tới làm vật lý trị liệu luôn.”

Chú dẫn tôi đi suốt hai mươi phút, sau khi đi hết mấy con đường và hẻm ngõ thì dừng trước một phòng khám nhỏ.

Phòng khám có hai tầng, khác hẳn với phòng khám nhot mà tôi tưởng tượng, không gian sáng sủa sạch sẽ, dù đang ban ngày nhưng vẫn chăng đèn sợi đốt, ngoài ra còn có cả quầy tiếp tân.

Y tá ở quầy lễ tân đã quen mặt Tiêu Vũ nên mời chú ấy lên tầng hai luôn.

Tầng hai được chia thành các gian nhỏ, Tiêu Vũ quen cửa quen nẻo đẩy cửa một gian ra, hai bác sĩ lớn tuổi ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, đỡ đỡ mắt kính.

“Tiểu Tiêu đến đấy à.” Vị bác sĩ già lưng hơi còng đứng dậy, “Có thấy đỡ hơn chưa.”

Tiêu Vũ ngồi lên giường, cởi áo ra: “Tốt hơn rồi ạ, trời trở mưa cũng không đau lắm. Trình độ của bác sĩ Đường quá đỉnh!”

Vị bác sĩ già nghe vậy thì cười hỉ hả.

Tiêu Vũ cởi trần nằm trên giường vật lý trị liệu, tôi vô thức sờ lên bụng mình khi vô tình liếc thấy vết sẹo chỗ bụng dưới của chú.

“Đứa nhỏ này đến khám gì?” Một bác sĩ khác trông ít tuổi hơn bác sĩ Triệu, nhưng cũng phải tầm sau mươi đổ ra bước đến, ông quan sát tôi rồi hỏi: “Muốn khám tay phỏng?”

Tiêu Vũ nằm trên giường, uể oải nói: “Đây là hàng xóm nhà em, bác sĩ Đường khám kĩ kĩ cho thằng bé với nhé.”

“Nằm im đi.” Bác sĩ Triệu lấy ra một hàng kim mỏng, sau khi sát trùng cẩn thận từng cây kim, ông châm lên lưng Tiêu Vũ một cách chuẩn xác mà không hề run tay.

Tôi hơi lo lắng: “Cháu không đến khám tay. Cháu, cháu đang mang thai, nhưng đây không phải lần mang thai đầu tiên của cháu, cháu cũng không hiểu sao mình lại có thai lần nữa……”

Bác sĩ Triệu bỗng nhiên quát lên: “Bảo nằm im đi cơ mà!”

“Không phải……” Tiêu Vũ giãy giụa đứng dậy, kinh ngạc nhìn tôi, âm điệu không tự chủ được mà cất cao: “Tiểu Úc cháu có thai ư!?”

Tôi ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Vâng……”

Bác sĩ Đường có hiểu biết chuyên môn nên không quá ngạc nhiên, ông đưa số khám và bảo tôi đi kiểm tra trước.

Tiêu Vũ ngưng làm trị liệu để đưa tôi đi kiểm tra, bận trước bận sau lo liệu cho tôi.

Sau khi có kết quả, bác sĩ Đường ngồi trước máy tính, cau mày nhìn phim trên màn hình, trông có vẻ không mấy khả quan.

“Sao rồi, anh nói đi xem nào.” Tiêu Vũ đứng sau lưng ông cùng nhìn phim chụp, nôn nóng thúc giục.

Bác sĩ Đường nhìn tôi: “Đứa con trước của cháu bị sinh non à?”

Tôi bắt hai tay lại vào nhau, ngồi phía đối diện ông: “Cháu phá thai lúc đứa nhỏ được năm tháng.”

“Bác sĩ phá thai cho cháu nghĩ gì không biết, sao không lấy túi sinh dục ra cho cháu hả?”

Bác sĩ Triệu đứng bên cạnh nói: “Chắc thấy thằng bé còn trẻ nên không muốn tước đi quyền làm mẹ nhỉ?”

Bác sĩ Đường giận giữ đập chuột: “Quyền cái cứt! Cái loại lang băm coi thường sinh mạng người khác! Túi sinh dục của Beta cực kỳ mỏng manh và vốn không thể sử dụng được đến lần thứ hai, điều này quá nguy hiểm nên khi mổ đẻ, các bác sĩ sẽ lấy túi sinh dục của sản phụ ra luôn. Cháu phá thai nên trên túi sinh dục có vết mổ rồi, lúc mang thai có khả năng rách túi, ông khuyên cháu nên bỏ đứa con này đi.”

Tôi nghe mà lòng trùng xuống tận cùng, cắn môi nói: “Không còn cách nào khác ạ? Cháu rất muốn…… giữ lại đứa con này.”

“Kể cả cháu có ngậm đắng nuốt cay đến tận khi sinh thì cũng phải mất sáu tháng, trong sáu tháng này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Chẳng lẽ cháu định mạo hiểm cả tính mạng mình ư?”

Nghe ông nói vậy nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ dù chỉ là một tia hy vọng: “Cùng lắm chịu đựng thêm bốn tháng nữa, không phải bây giờ cháu vẫn khỏe hay sao ạ? Không chừng, không chừng thể chất của cháu tốt, chắc sẽ không có chuyện gì đâu?”

Bác sĩ Đường nghiêm túc nhìn tôi: “Ông khuyên cháu hãy trở về bình tĩnh mà suy nghĩ. Mất đứa bé là điều đáng tiếc, nhưng tính mạng cháu cũng quan trọng.”

Tôi vốn rất kỳ vọng, nhưng câu trả lời của bác sĩ thật sự khiến trái tim tôi lạnh buốt.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Trên đường về nhà, mới đầu Tiêu Vũ sợ tôi khó chịu nên không chủ động mở lời, đi đến cửa tiệm bánh chú mới dè dặt hỏi tôi.

“À…. Cháu có muốn thông báo tình hình của mình cho chồng biết không? Làm sao chồng cháu có thể yên tâm để cháu đi xa một mình được.”

Tôi lắc đầu: “Cháu và anh ta ly hôn rồi.”

Tiêu Vũ im lặng, sắc mặt khẽ biến: “Đứa nhỏ thì sao? Cậu trai ấy cũng không muốn ư?”

Phải nói rằng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ muốn nó.

Tôi gượng cười: “Cháu và anh ta kết hôn với nhau không phải vì ‘yêu’, anh ta…… Không thích cháu, cũng không cần có con với cháu.”

Tiêu Vũ nhíu mày: “Thằng bé không thích cháu ư? Mắt thằng bé…… mắt thằng bé có phải bị làm sao không, cháu tốt thế này, sao nó không thích cháu được chứ?”

Tôi mới quen chú được hai ngày, nhưng chú lại xót lòng vì tôi như thể đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của tôi vậy.

Trải nghiệm hiếm hoi này khiến tôi cảm thấy ấm áp, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi phần nào.

“Anh ta được nhiều người thích lắm nên sao nhìn trúng cháu được chứ.” Tôi lấy chìa khóa mở cửa rồi lên tầng cùng chú.

“Thằng bé đó nó dám thế hả!”

Lên tới cửa nhà, thấy sắc mặt chú vẫn còn tức giận lắm, tôi buồn cười trấn an chú: “Anh ta là tên khốn, chú đừng bực bội nữa ạ. Là cháu đá anh ta, không cần anh ta. Anh ta không thích cháu, cháu cũng đâu thích anh ta!”

4/12/2020

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv